Huyết Hải cuồn cuộn, từ trong đó có vô số đạo thân ảnh nổi lên, nam tử mang bộ mặt hung dữ đang khom người, trông vô cùng xấu xí, nữ tử thì lại mặc trên người một tấm lụa mỏng lộ ra bắp đùi, trông cực kỳ xinh đẹp mị hoặc.
Toàn bộ những người này đều quỳ trên mặt Huyết Hải, cung kính hô lên: "Bái kiến giáo chủ!" Âm thanh vang vọng khắp Huyết Hải.
Hậu Thổ kinh ngạc nói: "Đây lại là một chủng tộc hoàn toàn mới!"
Minh Hà hờ hững nói: "Huyết Hải nằm ở tầng thấp nhất của hồng hoang, thời gian gần đây có vô số quỷ hồn phiêu đãng mà đến, sa vào trong biển máu, bản toạ cảm thấy thương hại nên mới hợp nhất bọn chúng với huyết Hải chi lực tạo ra một chủng tộc hoàn toàn mới, tên là A Tu La tộc, lập ra Tu La giáo, còn ta làm giáo chủ."
Hậu Thổ cảm thán, nói: "Minh Hà đạo hữu sáng lập ra một tộc mới, chỉ đứng sau Nữ Oa nương nương thành Thánh khi xưa."
Minh Hà xua xua tay nói: "Ta không dám so sánh với Nữ Oa nương nương, Tu La tộc hình thành là công đức trên trời giáng xuống, ta chỉ là thành trảm Nhị Thi Chuẩn Thánh mà thôi, cuối cùng không thể ngộ ra bản ngã, quả thật là đáng tiếc."
Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn Minh Hà giáo chủ, vẫn luôn có cảm giác hắn đang giả bộ.
Hậu Thổ cười nói: "Với tính cách của đạo hữu, ngộ ra bản ngã của chính mình chỉ là vấn đề thời gian."
Minh Hà gật đầu, vừa cười vừa nói: "Cảm tạ cát ngôn của Tổ Vu."
"Phụ thân, phụ thân." Một tiếng nói trong trẻo vang lên.
Một tiểu nữ hài mặc trường bào lộng lẫy đang chạy nhanh như bay trên mặt biển đến, gần tới bờ biển thì nàng nhảy lên một cái, bổ nhào về phía Minh Hà giáo chủ.
Minh Hà giáo chủ giơ tay ôm nàng vào lòng, tiểu nữ hài lại cười rộ lên khanh khách.
Hậu Thổ nghi hoặc hỏi: "Vị này là?"
"Nàng là người hoàn mỹ nhất trong A Tu La tộc mà ta sáng lập ra, là A Tu La duy nhất không bị huyết hải ăn mòn, cũng chính là nữ nhi của ta."
Minh Hà giáo chủ vỗ vỗ lưng tiểu nữ hài, nói: "La Sát, mau xuống bái kiến Hậu Thổ Tổ Vu."
Tiểu nữ hài nghe vậy thì nhảy từ trong lồng ngực Minh Hà giáo chủ xuống, bắt chước cử chỉ chắp tay thi lễ, nói: "La Sát Nữ bái kiến Hậu Thổ Tổ Vu."
Hậu Thổ gật gật đầu, cười nói: "Quả thực là một nữ hài xinh đẹp khéo léo, sau này phúc duyên nhất định dồi dào."
Minh Hà dắt La Sát Nữ rồi nói: "Nếu Hậu Thổ đạo hữu là do hồng hoang ý chí triệu hoán mà đến, vậy thì ta sẽ không hỏi những việc ngươi làm nữa."
Hậu Thổ gật gật đầu, nói: "Đa tạ đạo hữu."
Minh Hà dắt theo La Sát Nữ rời khỏi Huyết Hải, đạp lên mặt biển, La Sát nữ quay đầu lại cười hi ha, lại còn làm cả mặt quỷ với Bạch Cẩm, sau cùng thân ảnh hai người đều biến mất hoàn toàn giữa Huyết Hải.
Vô số thân ảnh A Tu La cũng đồng loạt chìm vào Huyết Hải, mặt biển tĩnh lặng không chút dao động tựa như một khối huyết ngọc.
Dưới đáy Huyết Hải, Minh Hà dắt theo La Sát Nữ chậm rãi mà đi, hắn hỏi: "La Sát, vừa nãy tại sao ngươi lại cười vui vẻ với thiếu niên đó?"
La Sát nữ lập tức sôi nổi, ngây thơ hồn nhiên đáp: "Ta cảm thấy hắn rất khác biệt! Không hề giống với tộc nhân của ta, nhìn rất là… ừm, rất là chân thật! Hì hì, lại còn tuấn mỹ nữa."
"Hắn giả bộ cả đấy, sau này gặp phải nam nhân đẹp mắt thì phải tránh xa một chút." Minh Hà không mấy thoải mái mà nói.
"Phụ thân, vì sao thế?"
"Trong hồng hoang có rất nhiều kẻ lừa đảo, nam nhân càng đẹp thì lại càng biết cách lừa đảo, ta sợ ngươi sẽ bị lừa mất."
"Ồ! Ta biết rồi, vậy sau này ta sẽ chơi với những người vừa xấu vừa chân thật."
"Ha ha, nữ nhi thật ngoan."
...
Trên bờ Huyết Hải, Hậu Thổ đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, nàng nói: "Bạch Cẩm, giúp ta hộ pháp!"
"Vâng!" Bạch Cẩm cung kính đáp lại, sau đó thẳng người đứng ở bên cạnh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một ngày, hai ngày, chín ngày, nửa tháng, ba tháng.
Bạch Cẩm đứng thẳng bên cạnh Hậu Thổ, phóng thích tiên lực hình thành một vòng phòng hộ che mưa che gió cho Hậu Thổ, cố gắng giữ một phen tâm ý tới cuối cùng. Sau khi hoá luân hồi, Hậu Thổ bèn đem nó gạt bỏ đi, bình tâm lúc ra nhưng lúc bình tâm đó có còn là Hậu Thổ hay không?
Bạch Cẩm cũng không biết, trong lòng hắn cảm thấy hơi thương cảm, tuy tiếp xúc với Hậu Thổ nương nương không nhiều nhưng lại được nàng chiếu cố không ít.
...
Thiên Đình, bên trong Nhất Trọng Thiên tràn ngập hoả diễm rực rỡ, một thanh hắc ám trường kiếm phóng lên trời, bạo ngược sát ý xông phá ba mươi ba trọng thiên.
Bàn Cổ điện, một lá cờ đen xông ra, cờ đen lay động. Grao vù vù! Âm thanh quỷ khóc sói gào vang lên lẫn với âm phong, mây đen cuồn cuộn phủ kín thiên địa, tất cả chúng tiên thần trong hồng hoang đều cảm nhận được nguyên thần mát lạnh.
Mười một vị Tổ Vu xông ra từ bên trong Bàn Cổ điện.
Đế Giang một tay giữ cờ đen, cười ha hả nói: "Yêu tộc nên diệt vong rồi!"
Mười vị Tổ Vu còn lại cũng lộ ra vẻ phấn khích tới phát điên, cuối cùng cũng đợi đến ngày này rồi, tiêu diệt Yêu tộc, Vu tộc ta sẽ được coi như độc tôn thiên hạ!
...
Bên cạnh Huyết Hải, đột nhiên Hậu Thổ trợn mắt, ánh mắt hiện lên sự thất vọng mất mát, thân thể phiêu bồng mà lên, quay đầu nhìn về phía đường đi, nơi đó chính là hồng hoang đại địa, nàng nhìn thấy mười một vị huynh đệ tỷ muội, còn có ngàn vạn tộc nhân, có biết bao nhiệt huyết và dũng khí.