Một bối yêu mặc bại lộ đứng dậy, trong mắt mang theo lửa giận, cao giọng nói: "Đúng vậy! Thời gian hắn nhập môn chỉ sớm hơn chúng ta một chút mà thôi, có tư cách gì? Lại còn ngang ngược như thế, xem chúng ta như sâu kiến, xin Đại sư huynh làm chủ cho chúng ta."
"Đúng vậy, hắn có biết chúng ta cầu đạo gian khổ như thế nào không? Một câu nói liền cắt đứt con đường đạo hữu đại đạo của chúng ta, đại thù này có chết ta cũng không bỏ qua."
"Hắn cho rằng hắn là ai? Không phải cũng chỉ là một tên ngoại môn đệ tử sao?"
...
Càng ngày càng có nhiều đệ tử đứng dậy, nhất thời kích động quần tính, xá một cái thật sâu nói: "Xin Đại sư huynh làm chủ cho chúng ta."
Âm thanh to lớn vang vọng trong Đa Bảo Tháp.
Trên mặt Đa Bảo lộ ra ý cười, Bạch Cẩm sư đệ, kẻ được lòng người thì có được thiên hạ, đây là đạo độc tôn của vương giả, ngươi không thể làm được.
Đa Bảo đứng dậy khỏi bồ đoàn, thanh âm lớn vang lên trong đại điện: "Tiệt Giáo hữu giáo vô loại, phổ độ chúng sinh, xác thực Bạch Cẩm sư đệ không nên làm như vậy, ta sẽ cầu kiến sư phụ."
Hàng ngàn đệ tử trong đại điện đều kích động reo lên: "Đa tạ Đại sư huynh!"
Thân ảnh Đa Bảo biến mất trong đại điện.
...
Đảo của Đa Bảo và Đại Hải phiêu nhiên đến Kim Ngao Đảo, trôi dọc theo con đường nhỏ thanh tĩnh hướng vào bên trong, vừa bước vào Bích Du Cung đã nghe thấy âm thanh truyền ra từ bên trong.
"Sư phụ, Đông Hải Long Vương vừa mới tới đây bái kiến, nhưng lại bị mấy đệ tử ngoại môn ngăn cản. Cũng may có Triệu Công Minh sư đệ ở bên cạnh, xử lý thỏa đáng..."
"Triệu Công Minh."
"Vâng! Sư phụ, người không biết phong thái vừa rồi của Triệu Công Minh sư đệ, đứng một mình trên biển, ép vạn dặm im lặng. Khó có thể tìm được nhân vật như vậy ở hồng hoang vạn cổ! Phong thái như vậy có thể so với Đại sư huynh, làm một đệ tử bình thường quả thật quá lãng phí nhân tài! "
Trong lòng Đa Bảo hơi động, Bạch Cẩm đang muốn đùn đẩy trách nhiệm? Chuyện hắn làm lại để sư đệ đi gánh vác trách nhiệm? Loại người này sao có thể là thủ đồ danh hào của Tiệt Giáo?
Đa Bảo chắp tay hành lễ, lớn tiếng: "Đệ tử cầu kiến sư tôn."
Âm thanh bên trong lập tức dừng lại.
"Vào đi!"
Đa Bảo đứng dậy, ngẩng đầu sải bước tiến vào, khi hắn bước vào đại điện đã thấy Bạch Cẩm sảnh chính, hắn đang ngoiof trên bồ đoàn.
Đa Bảo quỳ bồ đoàn kính cẩn nói: "Đệ tử bái kiến sư phụ!"
"Đứng dậy đi!"
Đa Bảo ngồi trên bồ đoàn cung kính nói: "Sư phụ, vừa rồi đệ tử ta biết được tin
tức Đông Hải Long tộc đến gây rối bị một ít đệ tử ngăn cản nhưng Bạch Cẩm lại đột nhiên xuất hiện, những đệ tử ra tay ngăn cản đó đều đã bị trục xuất khỏi sư môn.
Thông Thiên nhìn Bạch Cẩm, cười như không cười.
Bạch Cẩm nhanh chóng trừng mắt kêu lên: "Không có, không phải ta. Đại sư huynh, ngươi đừng có nói nhảm, đều là do Triệu Công Minh sư đệ làm."
Đa Bảo nghiêm túc nói: "Sư đệ, chẳng lẽ chút cam đảm gánh vác trách nhiệm mà ngươi cũng không có sao?"
Bạch Cẩm tức muốn ói máu, ta muốn hủy bỏ danh hiệu ngoại môn thủ đồ có dễ dàng sao? Thật vất vả mới thuyết phục được sư phụ, sư huynh ngươi đang làm gì vậy?
“Sư phụ, Triệu Công Minh mềm cứng vừa phải, hắn là ứng cử viên thích hợp nhất!” Bạch Cẩm vội vàng kêu lên.
Đa Bảo nói: "Sư phụ, bởi vì Bạch Cẩm sư đệ xử lý vô cớ khiến đám đệ tử ngoại môn vô cùng kích động!"
Hai người liếc nhìn nhau, có cảm giác không đúng lắm.
Sắc mặt Thông Thiên bình thản nói: "Không, lần này Bạch Cẩm xử lí rất tốt."
Đột nhiên Bạch Cẩm ngẩng đầu, kinh ngạc kêu lên: "Sư phụ, ngươi đã đáp ứng với ta rồi đó!"
"Lúc trước ta chỉ suy tính một chút, bây giờ ngẫm lại, ngươi vẫn là người thích hợp nhất."
Bạch Cẩm chỉ cảm thấy một cảm giác ngột ngạt dâng lên trong lồng ngực, tâm tình phấn khích trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt.
Đa Bảo cau mày, sao hắn lại cảm thấy tình huống hiện tại có chút không đúng lắm, sư đệ muốn chủ động thoái vị? Triệu Công Minh, trong đầu Đa Bảo hiện lên một nhân ảnh, tư chất không tệ, tính cách trung hậu, làm ngoại môn thủ đồ cũng rất thích hợp.
Bạch Cẩm u oán nói: "Sư phụ, người lừa gạt tình cảm của đệ tử."
Thông Thiên ho khan, tức giận nói: "Đừng nói bậy."
Bạch Cẩm nghiêng đầu nhìn về phía Đa Bảo, ánh mắt sáng lên, hắn vội vàng nói: "Sư phụ, bây giờ đa số đệ tử ngoại môn của Tiệt Giáo đều do Đại sư huynh đứng đầu, hay là để Đại sư huynh kiêm luôn vị trí ngoại môn hủ đồ đi! Ta thấy rất thích hợp."
Mí mắt Đa Bảo giật giật, hắn vội vàng khiêm tốn nói: "Không được, vi huynh không có kinh nghiệm quản lí, bình thường chỉ giảng đạo cho bọn hắn mà thôi, bọn hắn cũng chỉ có lòng tôn trọng đối với ta chứ không có vẻ kính sợ."
Thông Thiên tỏ vẻ nghiêm túc: "Bạch Cẩm, đừng càn quấy! Ngoại môn thủ đồ chỉ có thể là ngươi."
Bạch Cẩm ủ rủ kêu lên: "Vâng!"
Giọng điều Thông Thiên hơi hòa hoãn lại: "Vi sư cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, ta có thể đáp ứng một yêu cầu của ngươi."
Bạch Cẩm đứng dậy, nghiêm mặt nói: "Sư phụ, nếu người cứ muốn ta làm ngoại môn thủ đồ, vậy ta dự định thành lập một Đội cảnh giới Đông Hải."
"Gì cơ?"
"Ti phán quyết Tiệt Giáo."
"Cái gì vậy?" Thông Thiên và Đa Bảo đều cảm thấy mờ mịt.
Bạch Cẩm ho khan rồi nói: "Cái đó chính là đại đội chấp pháp."
Thông Thiên tức giận: "Đại đội chấp pháp chính là đại đội chấp pháp, nói cái gì mà Đoàn cảnh giới, Ti phán quyết, đặt tên loạn cả lên. Tùy ngươi đi!"