Bạch Cẩm giơ tay thi lễ về phía Kim Ngao Đảo, dáng vẻ nghiêm túc và trang trọng: "Ta vốn là Thương Thiên Bạch Hạc ngao du trên đỉnh Vân Sơn, sống sót trong loạn thế, không cầu tiếng tăm lừng lẫy khắp hồng hoang. Sư phụ không chê ta tư chất kém cỏi, đích thân đến vân đỉnh nhận ta làm đồ đệ, cho ta làm ngoại môn thủ đồ. Bởi vì mang lòng cảm kích nên ta hay chạy đôn chạy đáo vì sư phụ. Sau này Tam Thanh phân đạo, huyền môn chia ba, Tiệt Giáo thiếu thốn nhân lực vật lực, sư phụ mở Thánh đạo, vạn tiên triều bái nhưng đệ tử vàng thau lẫn lộn, nhiều kẻ làm trái quy tắc, dã tính chưa mất. Đây là lúc đối mặt với nguy cơ tồn vong. Vì báo đáp sư phụ, người đệ tử này hết lòng với chức vụ thủ đồ. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, ta ăn ngay nói thật, được sư phụ cho phép tuyển chọn người trung thành để lập đại đội chấp pháp Tiệt Giáo, hưng phục đạo thống."
Sáu người ngồi phía dưới quay sang nhìn nhau, mặc dù sư huynh nói hơi khó hiểu nhưng ai cũng hiểu rõ ý của hắn. Sư huynh muốn thành lập đại đội chấp pháp Tiệt Giáo ư?
Vũ Dực Tiên lên tiếng: "Sư huynh, ngươi nói hơi khoa trương thì phải? Cái gì mà lúc đối mặt với nguy cơ tồn vong? Hiện giờ Tiệt Giáo chúng ta vô cùng hưng thịnh mà! Vạn tiên triều bái oai phong khí phách nhường nào!"
Bạch Cẩm nghiêm túc nói: "Không phải ta nói ngoa đâu, nguy cơ ẩn giấu dưới vỏ bọc phồn vinh. Sự phồn vinh của Tiệt Giáo do hàng vạn đệ tử gây dựng nên, nếu có một số đệ tử phẩm hạnh không tốt thì sẽ phá hủy căn cơ của Tiệt Giáo ta. Căn cơ bất ổn, chẳng may gặp bão táp mưa sa thì sự phồn vinh sẽ sụp đổ trong tích tắc."
Triệu Công Minh gật đầu tán thành: "Sư huynh nói rất đúng, ta cũng cảm thấy hiện giờ Tiệt Giáo chúng ta có một vài vấn đề nhưng vẫn luôn không nghĩ ra. Hôm nay nghe sư huynh nói chuyện, ta mới chợt hiểu ra."
Khổng Tuyên hỏi: "Sư huynh, ngươi muốn chúng ta làm thế nào?"
"Ta đã quan sát đệ tử Tiệt Giáo rất lâu, trong hàng vạn đệ tử chỉ có một bộ phận cực ít người được coi là tốt, cũng chỉ có sáu người các ngươi có thể gánh vác trọng trách của Tiệt Giáo ta."
Sắc mặt mấy người Khổng Tuyên chợt thay đổi, bên ngoài vẫn luôn đồn đại Bạch Cẩm sư huynh không can thiệp vào chuyện của ngoại môn Tiệt Giáo, hoàn toàn bị đám người Trường Nhĩ Định Quang Tiên, Cầu Thủ Tiên và Linh Nha Tiên lấn quyền, Đa Bảo Đại sư huynh độc tôn.
Nhưng bây giờ xem ra không phải vậy, Bạch Cẩm sư huynh có thể chọn ra sáu người bọn hắn từ trong hàng vạn đệ tử chứng tỏ hắn rất tài giỏi. Bọn hắn là người hiểu rõ bản lĩnh của bản thân nhất, không hề kém cỏi hơn đám Trường Nhĩ Định Quang Tiên, chẳng qua bọn hắn hiếm khi thể hiện ra ngoài, vậy mà bây giờ bị Bạch Cẩm sư huynh nhìn thấu. Lẽ nào hắn vẫn luôn lặng lẽ chú ý tới sự phát triển của Tiệt Giáo? Kiểu người này còn đáng sợ hơn cả Đa Bảo sư huynh.
Triệu Công Minh lập tức đứng dậy chắp tay thi lễ, đồng thời trịnh trọng nói: "Mời sư huynh phân phó."
Đám người Vân Tiêu, Khổng Tuyên và Ô Vân Tiên cũng đứng dậy chắp tay thi lễ: "Mời sư huynh phân phó."
Bạch Cẩm đứng dậy, cất giọng uy nghiêm: "Hiện tại sư phụ cần các ngươi, Tiệt Giáo cần các ngươi, các ngươi có nguyện nghe theo lệnh của sư phụ, dốc sức vì Tiệt Giáo không?"
Trả lời thế nào bây giờ? Bọn hắn hoàn toàn không có sự lựa chọn! Cả sáu người đều bái thật sâu, đồng thanh hô: "Chúng ta nguyện nghe theo lệnh của sư phụ, dốc sức vì Tiệt Giáo.”
"Đứng lên đi!"
Sáu người đứng thẳng dậy nhìn Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm vung tay lên, sáu tia sáng bay ra hóa thành sáu bộ y phục được gấp gọn gàng xuất hiện trước mặt sáu người kia. Trên mỗi bộ y phục có một tấm lệnh bài màu vàng thẫm.
Bạch Cẩm nghiêm mặt nói: "Ta theo lệnh sư phụ thành lập đại đội chấp pháp Tiệt Giáo, lấy tên Đội cảnh giới Đông Hải, Ti phán quyết Tiệt Giáo. Sáu người các ngươi là người chấp pháp mà ta chọn từ hàng vạn đệ tử.”
Sáu người đồng thanh trả lời: "Vâng! Cảm ơn sư huynh tin tưởng."
Sáu người cùng vươn tay cầm lấy lệnh bài, chủ thể lệnh bài có màu vàng thẫm toát ra vẻ trang nghiêm, ngoài rìa được vân văn bao quanh, chính giữa viết tên của bọn hắn, mặt sau là đồ án Bích Du Cung.
Sáu người tiếp tục chìa tay cầm đồng phục. Thân ảnh vừa chuyển động, sáu tia sáng lóe lên. Sau khi ánh sáng tắt, sáu người mặc đồng phục đứng trong đại sảnh. Trên trường bào màu đen thêu vân văn màu vàng, áo choàng sau lưng bay phấp phới, trông vừa khí phách vừa oai phong, ngay cả Vân Tiêu cũng toát lên mấy phần anh tuấn oai hùng.
Vũ Dực Tiên sờ y phục của mình, chất liệu này không tầm thường đâu, còn tốt hơn y phục của chính mình!
Bạch Cẩm lên tiếng: "Đồng phục này được luyện chế từ ô kim dung hợp với công đức. Lúc bình thường nó là đồng phục, lúc chiến đấu nó có thể biến đổi thành chiến giáp có tác dụng ngưng thần tĩnh tâm, ngoại tà bất xâm, đồng thời lực phòng thủ cũng rất mạnh, có thể so với Hậu Thiên Linh Bảo. Đây là đồ do Vô Đương Đại sư tỷ làm đó."
Bạch Cẩm vung tay ra đằng sau. Soạt! Một chiếc áo choàng tung bay, đạo bào màu trắng hóa thành đồng phục màu tím có cùng kiểu dáng. Trên áo choàng thêu một thanh thần kiếm, chính là Thanh Bình Kiếm. Bạch Cẩm nghiêm nghị nói: "Ta là đội trưởng của đại đội chấp pháp Tiệt Giáo!"