Cả sáu người đều cảm thấy kính nể. Đại đội chấp pháp do sư phụ thành lập, Đại sư tỷ luyện chế đồng phục, Đại sư huynh ngoại môn giữ chức đội trưởng. Từ đó có thể thấy tầm quan trọng của đại đội chấp pháp. Trong lòng ai nấy đều tràn đầy nhiệt huyết, tất cả cùng chắp tay thi lễ, đồng thanh hô: "Bái kiến Đại đội trưởng."
Bạch Cẩm gọi: "Triệu Công Minh!"
Triệu Công Minh bước lên một bước, chắp tay thi lễ nói: "Sư huynh!"
"Gọi đội trưởng!"
"Vâng, đội trưởng!"
"Ta bổ nhiệm ngươi làm Phó đội trưởng của đại đội chấp pháp Tiệt Giáo, quản lý phần lớn công việc của đại đội chấp pháp."
"Vâng!"
"Kim Cô Tiên!"
Kim Cô Tiên lập tức bước lên một bước, chắp tay thi lễ đáp: "Có ta!"
"Ta bổ nhiệm ngươi làm trưởng giám ngục của đại đội chấp pháp."
Kim Cô Tiên ngẩng đầu nhìn, ánh mắt mờ mịt. Trưởng giám ngục là cái gì? Làm những gì?
"Tất cả những đệ tử vi phạm quy tắc, phẩm hạnh không đoan chính đều do Triệu Công Minh, Vân Tiêu, Khổng Tuyên, Ô Vân Tiên và Vũ Dực Tiên phụ trách bắt giữ, sau đó giao cho Kim Cô Tiên trông coi và trừng phạt. Vừa hay kim cô của ngươi được phát huy tác dụng."
Triệu Công Minh, Vân Tiêu, Khổng Tuyên, Ô Vân Tiên, Vũ Dực Tiên và Kim Cô Tiên đồng thanh trả lời: "Vâng!"
Triệu Công Minh ngập ngừng giây lát rồi hỏi: "Sư huynh, nếu Trường Nhĩ Định Quang Tiên, Cầu Thủ Tiên, Linh Nha Tiên, thậm chí đệ tử thân truyền nội môn ngăn cản thì phải làm sao?"
Những người còn lại cũng nhìn Bạch Cẩm. Hiện giờ bọn hắn đã hiểu đội chấp pháp, Đội cảnh giới Đông Hải, ti phán quyết Tiệt Giáo là gì, đó là nơi giám sát đệ tử Tiệt Giáo nhưng nếu như đệ tử nội môn có thể tùy ý nhúng tay thì đại đội chấp pháp chẳng khác nào trò cười.
Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn về phương xa, nghiêm nghị cất lời: "Kẻ vi phạm quy tắc sẽ bị đội chấp pháp chúng ta xử lý. Kẻ vấy bẩn uy danh của Tiệt Giáo ta sẽ bị đội chấp pháp chúng ta xử lý. Chỉ một câu thôi: đệ tử ngoại môn thuộc quyền quản lý của chúng ta, đệ tử nội môn cũng thuộc quyền quản lý của chúng ta. Thanh tẩy Tiệt Giáo, Thánh mệnh đặc cách! Đây chính là đại đội chấp pháp, đã rõ chưa?"
Cả sáu người đều cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, ai nấy đều bái thật sâu, hô thật to: "Rõ!"
Bạch Cẩm gật đầu hài lòng: "Các ngươi đi đi! Hiện tại đại đội chấp pháp vừa được thành lập, Chấp Pháp Thần Điện do các ngươi xây dựng. Các ngươi phải nhớ là từ hôm nay trở đi các ngươi không phải đệ tử Tiệt Giáo bình thường mà là chiến sĩ thủ vệ Tiệt Giáo. Khi mặc bộ y phục này lên người, các ngươi phải khắc ghi sứ mệnh của mình, đừng để sư phụ thất vọng."
"Vâng! Ta nhất định sẽ làm hết sức mình!" Sáu người đồng thanh đáp to.
"Đương nhiên ta không để các ngươi làm không công. Là nhân viên chấp pháp, các ngươi phải hi sinh thời gian tu luyện cho nên mỗi ngày ta sẽ thưởng cho các ngươi mười Công Đức Kim Tiền, mỗi tháng tổng kết một lần."
Sáu người mừng rơn, còn được nhận công đức nữa hả? Thời buổi này không dễ kiếm công đức đâu. Tất cả đều kích động hô: "Cảm ơn sư huynh!"
"Triệu Công Minh, khi nào Thạch Cơ xuất quan, ngươi đến tìm nàng lĩnh lương nhé!"
"Vâng!"
"Các ngươi đi đi!"
Sáu nhân viên chấp pháp chắp tay thi lễ rồi xoay người đi ra ngoài với vẻ mặt hưng phấn, ánh mắt đong đầy kích động. Từ một đệ tử Tiệt Giáo im hơi lặng tiếng, bọn hắn đã trở thành nhân viên chấp pháp của Tiệt Giáo, hơn nữa còn được nhận công đức. Đúng là phất lên như diều gặp gió mà!
Sau khi sáu người ra khỏi Điểu Sào, Vũ Dực Tiên vừa vuốt ve bộ y phục trơn nhẵn trên người vừa đắc ý nói: "Vẫn là Bạch Cẩm sư huynh lợi hại! Hắn chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra chỗ siêu phàm ở chúng ta, lựa chọn chúng ta từ trong hàng vạn đồng môn."
Vân Tiêu gật đầu cười khẽ: "Sư huynh có thể làm Đại sư huynh ngoại môn, đương nhiên có bản lĩnh đặc biệt."
Triệu Công Minh cười ha hả: "Sau này chúng ta phải kề vai chiến đấu, chư vị sư đệ tới đạo tràng của ta tụ họp nhé?"
Khổng Tuyên nở nụ cười nhẹ: "Cảm ơn sư huynh."
Ô Vân Tiên gãi cái trán trọc lốc, thành thật hỏi: "Có rượu ngon không?"
Triệu Công Minh bật cười sang sảng: "Tất nhiên là có, đảm bảo đủ uống!"
Một đám người nói cười vui vẻ bay về phía biển cả, ai cũng có ý muốn gần gũi thân thiết nên bầu không khí giữa bọn hắn vô cùng hòa hợp.
Mấy người thong dong đi trên sóng biếc, mặt biển không chút gợn sóng.
Triệu Công Minh tò mò hỏi: "Mấy vị sư đệ có bản lĩnh gì vậy? Có thể nói ra không?"
Vũ Dực Tiên đắc ý khoe: "Ta giỏi điều khiển âm dương nhị khí, có thể sát phạt và vây khốn người khác."
Khổng Tuyên lên tiếng: "Ta có lực bản nguyên Hậu Thiên Ngũ Hành."
Ô Vân Tiên lắc đầu nói: "Ta không thạo pháp thuật gì, thường thì khi gặp kẻ địch, ta giáng một búa là xong."
Kim Cô Tiên chỉ vào kim cô trên đỉnh đầu mình: "Ta biết chế tạo kim cô. Khi gặp kẻ địch, ta toàn ném tròng lên người cho nó bao bọc ta ở trong."
Vân Tiêu mỉm cười nói: "Ta thích thuật trận pháp."
Triệu Công Minh cười ha ha: "Ta cũng đi theo con đường chém giết, chuyên dùng kim tiên. Nếu có thời gian rảnh thì mấy sư huynh đệ chúng ta có thể luận bàn một phen, sau này cũng tiện hỗ trợ lẫn nhau."
Khổng Tuyên gật đầu: "Được!"
Vũ Dực Tiên cười ha hả: "Ngươi là sư huynh, nhỡ đâu bị sư đệ ta đây đánh bại thì rất mất thể diện đó."
Khổng Tuyên nhíu mày quở trách: "Đừng nói bậy!"
Triệu Công Minh không để bụng mà vẫn mỉm cười bảo: "Không sao! Không sao! Nếu ngươi có thể đánh bại ta thì ta sẽ lấy rượu ngon cất giấu vạn năm ra."
Hai mắt Vũ Dực Tiên chợt sáng ngời: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật!"
"Đập tay thề!"
Bốp! Hai bàn tay chạm vào nhau, hai người nhìn nhau cười ha ha.