Rầm!
Rầm!
Trận đấu kịch liệt gây nên cơn chấn động mơ hồ truyền tới, mặt biển dưới chân nhấp nhô dữ dội.
Mấy người dừng bước cùng lúc, lại có người đánh nhau. Đệ tử Tiệt Giáo vàng thau lẫn lộn, có nhiều kẻ kiêu ngạo ngông nghênh, rất nhiều người là kẻ thù không đội trời chung trước khi bái nhập giáo phái, ẩu đả đánh lộn là chuyện xảy ra như cơm bữa mỗi ngày. Mấy người không còn lạ gì chuyện này nữa nhưng hình như bây giờ bọn hắn đã là đại đội chấp pháp!
Mấy người Khổng Tuyên, Vũ Dực Tiên, Ô Vân Tiên và Kim Cô Tiên cùng nhìn Triệu Công Minh. Phó đội trưởng, làm sao bây giờ?
Triệu Công Minh nở nụ cười: "Cũng nên để đại đội chấp pháp chúng ta nổi danh rồi. Đi thôi, đi xem sao!"
Mấy người lập tức chuyển hướng, bay về phía phát ra sóng dao động chiến đấu.
Càng đến gần chiến trường, biển cả càng sôi trào mãnh liệt, mặt biển cuộn trào nhấp nhô dữ dội, từng đợt sóng biển ập tới làm phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Bốn thân ảnh đang đại chiến trên mặt biển. Thân ảnh di chuyển như thoi đưa, yêu khí dày đặc, mây đen cuồn cuộn.
"Hoàng Cường, ngươi chết đi cho ta!"
"Giết!"
"Giết!"
...
Tiếng gào thét vang lên từng hồi, bốn thân ảnh chém giết giữa không trung trên mặt biển với tốc độ cực nhanh, pháp thuật và pháp bảo bay vèo vèo, biển cả ầm ầm nổ tung thành cột nước.
Một đám đệ tử Tiệt Giáo vây xem ở đằng xa, dáng vẻ hóng chuyện không chê chuyện lớn, kích động hò hét cổ vũ cố lên.
Triệu Công Minh hỏi: "Trong các ngươi ai ra tay?"
"Để ta!" Vũ Dực Tiên bay thẳng ra ngoài, xông thẳng tới chiến trường, áo choàng sau lưng bay phấp phới.
Đám người vây xem đều chú ý tới Vũ Dực Tiên ăn mặc kỳ lạ, bọn hắn càng thêm hưng phấn. Lại thêm một người nữa, càng ngày càng thú vị!
Trên đường Vũ Dực Tiên bay tới chiến trường, đồng phục màu đen trên người hắn lóe lên một đạo lưu quang rồi tụ lại biến thành một bộ thần giáp lạnh lẽo màu vàng thẫm, mạo quan trên đầu cũng biến thành mũ giáp kim điêu.
Ầm! Vũ Dực Tiên bất chợt rơi xuống giữa bốn người đang đại chiến, khí thế mạnh mẽ càn quét, bốn người kia lập tức bị hất bay, lảo đảo lùi bước giữa không trung.
Một người trẻ tuổi gầy gò cầm tế kiếm tức giận quát: "Ngươi là ai?"
Vũ Dực Tiên vung tay, soạt... áo choàng bay lên. Hắn giơ lệnh bài màu vàng thẫm lên, ngạo nghễ nói: "Ta là Vũ Dực Tiên thuộc Đại đội chấp pháp Tiệt Giáo."
Một đại hán lưng cõng mai rùa giận dữ nói: "Đại đội chấp pháp? Là cái quỷ gì?"
Ánh mắt Vũ Dực Tiên trở nên lạnh lùng, hắn quát: "Tất cả đệ tử Tiệt Giáo phạm lỗi đều giao cho đại đội chấp pháp thẩm phán. Các ngươi làm trái môn quy ngoại môn, đồng môn tương tàn, tất cả theo ta về chịu phạt!"
Đại hán lưng đeo mai rùa gào lên: "Đại đội chấp pháp gì chứ, ta chưa từng nghe bao giờ. Gia gia Quy Tiên Nhân là người của Quy Linh sư tỷ, các ngươi ai dám phạt ta? Chán sống rồi à?"
Người trẻ tuổi gầy gò cũng giận dữ hét: "Giết!"
Bốn người cùng xông tới tấn công Vũ Dực Tiên.
Vũ Dực Tiên nghiêng đầu nhìn Triệu Công Minh với ánh mắt đắc ý. Sư huynh, xem kỹ thủ đoạn của ta đây!
Áo choàng vung lên. Grao... Gru... Hai con Âm Dương Giao Long một đen một trắng bay từ dưới áo choàng ra. Giao Long lướt qua, bịch... bốn người cùng kêu gào thảm thiết, ngửa mặt bay ngược ra rồi đập bồm bộp xuống mặt biển.
Vũ Dực Tiên tỏ thái độ khinh thường: "Có tí bản lĩnh này mà cũng dám rêu rao trước mặt đại đội chấp pháp hả? Không đỡ nổi một đòn! Đi ra cho ta!"
Âm Dương Giao Long bỗng lao xuống biển, biển cả ầm ầm chấn động. Ào ào ào ào, bốn thân ảnh sợ hãi kêu la bay ra khỏi mặt biển.
Vũ Dực Tiên vung tay, bốn cánh chim màu vàng bay ra 'vút, vút, vút, vút', đâm xuyên qua vai bốn người kia rồi kéo bọn hắn bay đi vun vút, băng qua một khe rãnh âm u sâu thẳm trên mặt biển, cuối cùng dừng lại trước mặt đám người Triệu Công Minh.
Nét mặt Kim Cô Tiên thoáng thay đổi, trong tay hắn xuất hiện bốn vòng kim cô. Hắn tiện tay tung kim cô ra ngoài, bốn vòng kim cô rơi vào đỉnh đầu bốn người kia.
Bốn người cựa mình vùng lên, cố sức nhổ ưng vũ trên bả vai ra.
Quy Tiên Nhân che vai, giận dữ quát: "Các ngươi đang đâm đầu vào chỗ chết đó! Ta là người của Quy Linh sư tỷ, sau này Tiệt Giáo không còn chỗ cho các ngươi dung thân đâu!"
Người trẻ tuổi gầy gò cũng tức giận gào thét: "Ta thường hay ngồi nghe đạo ở chỗ Đại sư huynh, Đại sư huynh tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi!"
Vũ Dực Tiên bay đến, giọng điệu khinh thường: "Chỉ biết phô trương thanh thế, đồ vô dụng!"
Kim Cô Tiên mấp máy môi.
"Á!"
"Á!"
"Siết ta đau quá!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên hồi, bốn người vừa mới đứng dậy lại rơi tõm xuống mặt biển, vừa kêu gào thảm thiết không ngừng vừa xoay người lăn lộn.
"Tha... tha mạng!"
"Dừng lại, mau dừng lại!"
"Đau chết mất!"
...
Kim Cô Tiên dừng niệm chú, bốn tên đệ tử ngoại môn vẫn đang co quắp vì đau đớn, vừa thở hồng hộc vừa kêu rên không ngừng, hai mắt mơ hồ.
Kim Cô Tiên quát: "Đừng có giả chết, đứng lên theo ta đi chịu phạt!"
Bốn người hoa mắt váng đầu vội vàng giãy giụa đứng dậy, ánh mắt nhìn Kim Cô Tiên tràn đầy sợ hãi, chỉ sợ bản thân chậm một bước thì hắn lại muốn niệm chú tiếp, trong lòng dấy lên suy nghĩ oán hận: chờ khi nào sư huynh đến cứu ta, ta nhất định phải khiến ngươi sống không được mà chết cũng chẳng xong.