Bạch Cẩm cung kính hỏi: "Sư bá, có lực lượng còn cao hơn cả Vu Yêu chi lực?"
"Tất nhiên là đạo! Nhưng ngộ đạo không phải chuyện một sớm một chiều, vừa hay chỗ ta có một thứ thích hợp với ngươi, ta cho ngươi vậy!"
Nguyên Thủy chìa tay ra, một khối ngọc trắng không tỳ vết xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, trên khối ngọc tỏa ra khí tức man hoang uy nghiêm.
Bạch Cẩm tò mò hỏi: "Sư bá, đây là cái gì?"
Nguyên Thủy ung dung cất lời: "Đây là thần ngọc do Bất Chu Sơn dựng dục, cả dãy Bất Chu Sơn chỉ có một khối này thôi. Bất Chu Sơn là cột sống của Bàn Cổ phụ thần biến thành, khối ngọc này ẩn chứa một tia khí tức của Bàn Cổ đại thần. Bàn Cổ là quân, Vu Yêu tất nhiên là thần là tử." Tay hắn nắn bóp, thần ngọc dài ra và thay đổi hình thái, nghiễm nhiên biến thành một đoạn xương cột sống.
Bạch Cẩm thầm cảm thấy không ổn, lông măng sau lưng dựng đứng hết cả lên, toàn thân ớn lạnh. Hắn lắp bắp nói: "Sư... sư bá, ngươi định làm thế nào?"
"Tất nhiên là làm thế này." Nguyên Thủy phất tay, sống lưng Bạch Cẩm bỗng nổ 'bùm', máu tươi văng tung tóe, một đoạn xương cột sống bay ra khỏi sống lưng.
"Á!" Bạch Cẩm gào thét thảm thiết, thoáng cái đã đầm đìa mồ hôi, nằm bò ra bồ đoàn.
Trong tay Nguyên Thủy bắn ra một đoạn ngọc cốt. Ngọc cốt lướt nhanh theo một đường quỹ tích, chui vào trong cơ thể Bạch Cẩm dọc theo sống lưng đã nổ tung.
Bạch Cẩm run rẩy cả người, phát ra tiếng kêu rên đầy đau đớn.
Giọt tinh huyết Tổ Vu trong tim tan chảy, trái tim đập 'thịch thịch thịch’ từng tiếng như đánh trống, đồng thời tuôn ra lực lượng dồi dào. Làn da Bạch Cẩm bỗng trở nên đỏ như máu, cơ thể căng phồng biến thành một người khổng lồ đỏ lòm, từng tia máu bắn ra tí tách như một quả bóng nước bị rò.
Yêu Thần Đan trong đầu hắn cũng tan chảy cùng lúc, lực lượng dồi dào xông tới nguyên thần. Nguyên thần phình to trong nháy mắt, lập tức bị lực lượng cường đại xé ra từng vết rách.
"Á!" Bạch Cẩm ngẩng đầu gào lên vì đau đớn, khí thế hừng hực phát ra từ trong cơ thể. Cả người hắn bay lơ lửng giữa không trung, mái tóc dài bay phất phơ, y phục bay phấp phới.
"Á! Đau chết mất!"
"Sư bá, cứu ta với! Ta muốn chết!"
...
Bạch Cẩm liên tục phát ra từng tiếng gào thét đau đớn, toàn thân vặn vẹo vì đau, vẻ mặt dữ tợn. Hai quầng sáng một đỏ một đen như ngọn lửa bao vây Bạch Cẩm rồi hung hãn va vào nhau. Cơ thể Bạch Cẩm như biến thành chiến trường, cứ phồng to rồi lại xẹp nhỏ hết lần này đến lần khác.
Trong rừng trúc bên ngoài Ngọc Hư Cung, chúng Kim Tiên trong Xiển Giáo tụ tập lại.
Từ Hàng nghi hoặc hỏi: "Người đang gào thét thảm thiết trong kia là Bạch Cẩm đúng không?"
Quảng Thành Tử gật đầu, nghiêm túc nói: "Là hắn, ta tuyệt đối không quên giọng hắn."
Từ Hàng tỏ vẻ khó tin: "Tại sao hắn lại thê thảm thế?"
Câu Lưu Tôn gãi đầu, hí hửng suy đoán: "Chẳng lẽ hắn bị sư phụ phạt?"
Hắn vỗ tay, mừng rỡ reo hò: "Tốt quá! Cuối cùng sư phụ cũng thoát khỏi trò nịnh bợ của Bạch Cẩm."
Nhiên Đăng cười khẽ: "Sư phụ đã nhìn thấy sự nỗ lực của các ngươi trong khoảng thời gian này, có lẽ bây giờ người đã nhìn ra bản tính của Bạch Cẩm, trừng phạt hắn một phen."
Tất cả chúng tiên Xiển Giáo đều gật đầu đầy kiên định, nhất định là như thế! Ánh mắt bọn hắn lộ rõ vẻ kích động. Thật là chẳng dễ gì, cuối cùng sư phụ cũng được chúng ta cứu lại, rốt cuộc cái đồ nịnh hót kia cũng gặt quả báo. Tu hành quan trọng nhất là đức hạnh, phải chính trực như chúng ta mới là con đường đúng đắn.
Chốc lát sau, Bạch Cẩm trong Ngọc Hư Cung đã chẳng còn sức rên rỉ nữa. Hắn nằm nhoài giữa không trung, tay chân buông thõng, toàn thân nhuốm máu đen, thỉnh thoảng lại co giật mấy cái chứng minh hắn còn sống. Cơ thể hắn đã căng phồng thành một quả bóng hơi, dường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Trên sống lưng đầm đìa máu của Bạch Cẩm bỗng lóe lên một đạo bạch quang yếu ớt như ánh nến trong đêm đông, chập chờn hiu hắt có thể tắt ngúm bất cứ lúc nào.
Đồng thời Vu Yêu chi lực cuồng bạo cũng ngừng xao động, tất thảy đều dừng lại ngay tại chỗ, một khắc sau bỗng co rúm lại như chuột thấy mèo, ẩn núp trong tim và trong đầu Bạch Cẩm.
Nguyên Thủy trên ghế chủ vị chỉ tay, trái tim Bạch Cẩm bắt đầu đập mạnh 'thịch thịch thịch'. Tinh huyết Tổ Vu chảy ra từng tia theo nhịp đập trái tim, Yêu Thần Đan cũng từ từ phân giải, cải thiện bản nguyên và cường hóa nguyên thần.
Vết rách trên người Bạch Cẩm nhanh chóng khôi phục với tốc độ có thể trông thấy bằng mắt thường, cơ thể căng phồng cũng thu nhỏ lại, cơ thể huyết sắc được bạch quang óng ánh bao bọc, cốt cách huyết nhục đều đang hòa tan rồi đắp nặn lại nhờ Tổ Vu chi lực, nguyên thần lấp lánh tụ lại và ngưng kết thành thực thể. Khí tức mạnh mẽ tỏa ra từ Ngọc Hư Cung, liên tục tăng cao. Thái Ất Kim Tiên sơ kỳ, Thái Ất Kim Tiên trung kỳ, Thái Ất Kim Tiên hậu kỳ, Thái Ất Kim Tiên đỉnh phong, khí tức càng thêm ngưng trọng.
Sau giây lát áp chế, một luồng khí tức mạnh mẽ trào ra từ Côn Luân Sơn, mười vạn dặm sơn hà biến sắc.
"Chiếp!"
Tiếng hót lảnh lót vang động Cửu Tiêu, một con Thương Thiên Bạch Hạc khổng lồ xuất hiện giữa hư không, hai cánh giang rộng bao phủ bầu trời Côn Luân Sơn, che khuất thiên khung, linh khí ngũ hành tụ thành giang hà cuồn cuộn bay về phía Thương Thiên Bạch Hạc và lượn vòng quanh nó.
Một đóa Công Đức Khánh Vân khổng lồ xuất hiện giữa vùng trời phía trên Thương Thiên Bạch Hạc, Công Đức Kim Tiền trút xuống ào ào như mưa to, ba bông hoa kiều diễm chậm rãi mọc lên từ bên trong Công Đức Kim Tiền.
Trên đỉnh Côn Luân Sơn, chúng tiên Xiển Giáo đều ngẩng đầu, hai mắt đờ đẫn.
Thái Ất Chân Nhân thốt lên đầy khiếp sợ: "Tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên."
Từ Hàng lẩm bẩm: "Đạt thành Đại La rồi."