Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 206 - Chương 206: Hỗn Độn Chung

Chương 206: Hỗn Độn Chung

Văn Thù ngơ ngác nói: "Chẳng phải mọi người nói hắn bị sư phụ nghiêm trị sao?"

Xích Tinh Tử đang vuốt râu bỗng giật mạnh làm đứt mấy sợi râu. Hắn nhe răng nhếch miệng vì đau, nén giận nói: "Sao lại là hắn? Rõ ràng Đại sư huynh mới là cường giả đến gần Đại La nhất. Tư chất phúc duyên không thuộc về hắn, hắn dựa vào đâu mà trở thành Đại La Kim Tiên?"

Nhiên Đăng cất giọng u ám: "Sư phụ ra tay còn cần quan tâm tới tư chất phúc duyên sao?"

Chúng tiên Xiển Giáo sửng sốt, tất cả đều nhìn về phía Ngọc Hư Cung với ánh mắt chất chứa u oán sâu đậm. Sư phụ à, chúng ta mới là đệ tử của người!

Mãi lâu sau Thương Thiên Bạch Hạc trên bầu trời mới tan biến, Bạch Cẩm trong Ngọc Hư Cung chầm chậm bay xuống, tóc dài phất phơ, mặt mày như ngọc, nụ cười ngây ngô nở rộ trên khuôn mặt.

Hắn quỳ xuống bồ đoàn, kích động nói: "Tạ ơn sư bá!"

Nguyên Thủy mỉm cười gật đầu: "Chỉ mới hấp thu một phần lực lượng nhỏ mà thôi, tinh huyết Tổ Vu và thần đan của Yêu tộc vẫn đang không ngừng phóng thích cường hóa thân thể ngơi nhưng có ngọc Bất Chu Sơn thì sẽ không phát sinh bạo động đâu."

Bạch Cẩm cung kính tỏ lòng cảm kích: "Đệ tử sẽ khắc ghi ân đức của sư bá suốt đời, sau này sư bá có bảo ta lên núi đao xuống biển lửa thì ta cũng không từ chối."

"Đứng lên đi!"

Bạch Cẩm nhổm dậy ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, không giấu được nét vui mừng trên gương mặt.

Nguyên Thủy hỏi: "Dạo này sư phụ ngươi thế nào?"

"Ồ, dạo này sư phụ ta rất tốt, ăn ngon ngủ khỏe, vạn tiên Đông Hải triều bái, Tiệt Giáo đang trong trạng thái hưng thịnh."

Ánh mắt Nguyên Thủy chợt đóng băng, áp lực cường đại như thiên uy ập xuống. Toàn thân Bạch Cẩm bỗng run lên như bị một vùng thiên địa đè lên người, lưng còng xuống, cả người lập tức quỳ sụp. Cho dù hắn đã trở thành Đại La Kim Tiên cũng không thể chống đỡ được Thánh Nhân chi uy.

Nguyên Thủy bực bội chất vấn: "Ngươi cảm thấy rất tốt?"

Bạch Cẩm cuống quít giải thích: "Đệ tử đã thành lập một đại đội chấp pháp để giám sát đệ tử Tiệt Giáo, tất cả những kẻ tùy ý làm xằng làm bậy đều nghiêm trị không tha."

Hàng lông mày đang nhíu chặt của Nguyên Thủy chợt giãn ra, áp lực nặng nề trong Ngọc Hư Cung lập tức biến mất. Hắn lạnh lùng hừ mũi: "Rời khỏi Côn Luân Sơn cái là Thông Thiên lật trời ngay, thu nhận hơn vạn đệ tử. Hắn muốn làm gì? Hao mòn hết khí vận Tiệt Giáo ư?"

Bạch Cẩm khuyên giải: "Sư bá, người đừng giận, thật ra sư phụ cũng hết cách rồi. Tiệt giáo ta không có chí bảo trấn áp khí vận, sư phụ đã nghiên cứu ra một loại trận pháp tên là Vạn Tiên Đại Trận có thể dùng đệ tử trấn áp khí vận, vì thế hắn mới thu nhận hơn vạn đệ tử."

Nguyên Thủy hậm hực nói: "Trị ngọn không trị gốc, khí vận hỗn tạp thì sau này có hắn chịu."

Bạch Cẩm thở dài: "Sư phụ ta cũng biết, trước đây hắn rời khỏi Côn Luân Sơn cũng vì nguyên nhân này, sợ liên lụy tới hai vị sư bá. Sư phụ ta nói đi con đường của mình, tu đạo của mình, dựa trời dựa đất dựa vào huynh trưởng thì còn gì là hảo hán."

Sắc mặt Nguyên Thủy hơi thay đổi, hắn hỏi: "Hắn nói vậy thật ư?"

Bạch Cẩm gật đầu lia lịa: "Đúng thế!"

Nguyên Thủy không nhịn được quở trách: "Ta quan tâm đến chuyện bị hắn liên lụy chắc?"

"Sư bá, người cũng biết là sư phụ ta cực kỳ kiêu ngạo, người không quan tâm nhưng sư phụ ta để ý. Sư bá, người có cách nào trấn áp khí vận của Tiệt Giáo không?"

"Hỗn Độn Chung, nếu tìm được Hỗn Độn Chung thì có thể trấn áp khí vận của Tiệt Giáo."

"Hỗn Độn Chung ở đâu?"

Nguyên Thủy tỏ ra tiếc nuối: "Bị sư tôn ném vào hư không vô tận rồi, không biết đâu mà tìm."

Bạch Cẩm thử thăm dò: "Nghe nói Đại sư bá có món pháp bảo tên là Công Đức Huyền Hoàng Tháp chẳng kém gì cấp bậc Tiên Thiên Chí Bảo."

"Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp là Hậu Thiên Công Đức Chí Bảo, vật cấp Hậu Thiên không trấn áp nổi khí vận đâu."

Bạch Cẩm cúi đầu ủ rũ: "Vậy thì hết cách rồi."

Nguyên Thủy nhíu mày trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Ngươi về trước đi, tạm thời đừng tới đây, ta phải thần du hư không."

"Vâng!" Bạch Cẩm đứng dậy, cung kính chắp tay thi lễ rồi xoay người đi ra ngoài. Ầm! Sau khi hắn ra khỏi Ngọc Hư Cung, cánh cửa Ngọc Hư Cung đóng sầm lại.

Bạch Cẩm vừa mới đi vài bước thì thấy chúng tiên Xiển Giáo đứng cách đó không xa, người nào người nấy đều đều mang vẻ mặt hoảng hốt, ánh mắt ngẩn ngơ.

Bạch Cẩm vui vẻ vẫy tay chào hỏi, cười ha ha nói: "Chào các sư đệ, buổi chiều tốt lành."

Chúng tiên Xiển Giáo lập tức tỉnh táo lại. Cả đám quay đầu nhìn Bạch Cẩm, cõi lòng run rẩy. Ngươi là đệ tử Tiệt Giáo mà lại đến Xiển Giáo chúng ta hưởng ké lợi ích, đúng là mặt dày.

"Ồ, hình như mấy vị sư đệ không vui thì phải."

Quảng Thành Tử bực bội nói: "Ngươi nên gọi ta là sư huynh!"

"Vì sao?"

"Ân sư bổ nhiệm ta làm thủ đồ Xiển Giáo, kế thừa Ngọc Thanh đạo thống."

Nét mặt Bạch Cẩm chợt cứng đờ, hắn trịnh trọng chắp tay thi lễ: "Bái kiến sư huynh!"

Quảng Thành Tử gật đầu, ngửa mặt lên trời bốn mươi lăm độ, không nói một lời. Lòng ta ấm ức quá, thật muốn khóc! Nếu cái tên nịnh hót Bạch Cẩm này không đến thì người đạt thành Đại La hẳn là hắn đúng không? Sư phụ bất công quá! Không thể cúi đầu vì nước mắt sẽ tuôn rơi.

Bình Luận (0)
Comment