Rất nhiều cường giả Vu tộc liếc mắt nhìn hàng chục Âm Thiên Tử rồi yên lặng lui về bên trong mười tám tầng địa ngục bên dưới thế giới U Minh, quyền lực ở địa phủ đang tiến hành chuyển giao.
Đột nhiên một đạo công đức trụ hùng vĩ hạ xuống, rơi về phía Thái Ất chân nhân, bao phủ Thái Ất chân nhân vào bên trong rồi biến mất bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Tất cả mọi người yên tĩnh không có một tiếng động, lấy một hóa thành hàng chục hàng trăm vị Âm Thiên Tử còn đạt được thiên địa tán thành, trời giáng công đức còn có thể so sánh với cái này sao?
Trong lòng của Thái Ất Chân Nhân cũng hơi mơ hồ, hắn không nghĩ tới cách làm này cũng được thiên địa tán thành, chỉ có thể cảm thán một câu ở trong lòng sư tôn thật trâu bò! Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực cảm xúc dâng trào.
Thái Ất Chân Nhân quay đầu lại nhìn về phía Địa Tạng nói: "Như vậy đã phục hay chưa?"
Địa Tạng chắp tay trước ngực thi lễ nói: "Sư đệ có trí tuệ to lớn, thế nhưng ta quan sát thấy Thập Vương mà sư đệ biến thành đều thuộc dạng nghiêm khắc, không có từ bi. Ta muốn làm cho địa phủ vĩnh viễn trở thành con đường cứu rỗi."
"Ta là Minh Vương, cái địa phủ cần là trật tự, không cần từ bi! Ta không cho phép!" Thái Ất chân nhân nghiêm khắc quát to.
Địa Tạng khẽ mỉm cười rồi ngẩng đầu nhìn lên trời lớn tiếng nói: "Thiên Đạo tại thượng, Bình Tâm nương nương chứng giám, bần tăng Địa Tạng nguyện trấn giữ địa phủ, độ hóa oan hồn lệ quỷ, địa ngục không trống rỗng thề không thành Phật, chúng sinh đến cuối cùng đều về với cõi Phật."
Vù! Một đạo kim trụ công đức to lớn đem Địa Tạng bao bọc lại ở bên trong, trên người của Địa Tạng tỏa ra kim quang nồng đậm làm cho thế giới địa phủ hắc ám trở nên sáng rỡ.
Bên trong Bình Tâm Điện, Bình Tâm nương nương đang ngồi ở bên trong trong lương đình bỗng khẽ nhướn mày rồi giơ ngón tay lên. Trước mắt đột nhiên hiện ra một thiếu niên tuấn mỹ, trên khuôn mặt của thiếu niên biến hóa một hồi vậy mà khôi phục thành bản tôn của Chuẩn Đề Thánh Nhân, hắn cười nói: "Sư muội, để Xiển Giáo một mình nắm giữ địa phủ có ổn không?"
Bình Tâm nương nương hạ ngón tay xuống nói: "Chuẩn Đề sư huynh, chưa có sự đồng ý của ta đã nhúng tay vào chuyện của địa phủ vậy có phải hơi quá mức rồi không?"
Chuẩn Đề đứng dậy chắp tay thi lễ nói: "Tiểu bối tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, kính xin sư muội lượng thứ."
Bình Tâm hừ một tiếng rồi tiếp tục xem tình huống ở bên ngoài kia ra sao.
...
Trong lúc nhất thời, Thái Ất Chân Nhân cảm nhận được quyền hành thuộc về Thập Điện Diêm La đã bị tước đoạt đi một phần, hắn giận dữ kêu lên: "Địa Tạng, sao ngươi dám!" sau đó đột ngột lao về phía Địa Tạng đánh ra một chưởng.
Địa Tạng cũng đồng thời tung ra một chưởng đón nhận. Ầm! Một đạo tiên lực Phật quang tỏa ra vô cùng chói mắt.
Hai người đồng thời bay lên trời cao, hai thân ảnh không ngừng đan xen, âm thanh chiến đấu ‘ầm ầm ầm’ không ngừng vang lên.
Quảng Thành Tử giận dữ nhìn nhóm người Di Lặc quát to: "Tây Giáo các ngươi không tuân theo quy củ!"
Di Lặc chắp tay trước ngực khuôn mặt tươi cười nói: "Thiên đạo bằng lòng, đây chính là ý trời."
"Ta khinh!" Ngọc Đỉnh Chân Nhân nổi giận gầm lên một tiếng. Leng keng! Trảm Tiên Kiếm bị rút ra khỏi vỏ, một đạo kiếm quang chém về phía Di Lặc.
"Grao!" Một con hoàng long xuất hiện uốn lượn rồi nhào về phía đám người Tây Giáo.
Di Lặc mỉm cười hai tay hợp lại, đạo kiếm quang óng ánh nhất thời liền bị hai tay kẹp lấy, đạo kiếm quang khẽ chấn động trong không gian rồi biến mất. Sau một khắc, vậy mà kiếm quang lại xuất hiện phía sau Xích Tinh Tử.
Sau lưng Xích Linh Tử hiện ra một Bát Quái Đồ. Ầm! Kiếm quang chém lên trên Bát Quái Đồ khó có thể tiến tới dù chỉ là một chút.
Quảng Thành Tử bước đi như rồng hổ, một quyền đánh ra bị Khẩn Na La phi thân đón đỡ. Ầm! Khẩn Na La ngay lập tức bị đánh bay.
Ầm ầm ầm! Chiến đấu hỗn loạn kịch liệt ở trong tiểu thế giới bắt đầu, tất cả chúng tiên thần ở phía dưới đều phi thân né tránh.
Trong hoa viên phía sau của Bình Tâm, Bình Tâm nương nương nói: "Đạo huynh, dường như ngươi không hề lo lắng chút nào."
Chuẩn Đề cười ha ha nói: "Ta có lòng tin với đệ tử của mình, mặc dù Tây Giáo của ta có chút bàng môn nhưng bàn về pháp thuật thần thông thì không thể nào kém cỏi so với đệ tử của các Thánh Nhân khác."
Chiến đấu ngày càng kịch liệt, dần dần đều đánh ra chân hỏa.
Bên trên hào quang, Bạch Cẩm sốt ruột kêu lên: "Đừng đánh, đừng đánh nữa, không dùng pháp bảo thì đánh không chết người đâu."
"Chết đi cho ta!" Quảng Thành Tử nổi giận gầm lên một tiếng, một vị thần to lớn tựa dãy núi hình thành ở trên không, dưới đáy có hai chữ to lớn rực rỡ, Phiên Thiên!
Phiên Thiên đại ấn bỗng rơi xuống, Dược Sư vội vàng ném ra chày giã thuốc trong tay, chày giã thuốc đón gió biến to hình thành một trụ trời to lớn.
Ầm!
Phiên Thiên ấn hạ xuống bên trên chày giã thuốc. Răng rắc! Chày giã thuốc xuất hiện đầy vết rạn nứt, tất cả đệ tử Tây Giáo ở phía dưới đều sợ hãi chạy tứ tán.
Ầm! Chày giã thuốc vỡ vụn, dư âm cuồng bạo bao phủ, các mảnh vỡ bắn tung tóe. Phốc phốc phốc! Mấy tên đệ tử Tây Giáo gần đó bị mảnh vỡ đâm xuyên bay ngược ra ngoài, máu tươi vương vãi giữa không trung.