Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 247 - Chương 247: Đại Đội Chấp Pháp Ra Mặt

Chương 247: Đại đội chấp pháp ra mặt

Ngao Quảng chống hông đứng dưới Kim Châm Cô Vũ, đắc ý cười nói: "Tiểu muội muội, vô dụng thôi, thần giáp này của ta do Yêu Vương cảnh giới Thái Ất Kim Tiên luyện thành, không phải là thứ mà phép thần thông bình thường có thể phá vỡ."

Cô Lương nhìn chằm chằm vào Ngao Quảng, nàng vung tay lên, nấm kim châm lập tức biến mất, trước mặt nàng lại xuất hiện một cây nấm kỳ lạ có phần đầu nhọn và phần sau mập.

Ánh mắt Ngao Quảng sáng lên, hắn cười nói: "Tiểu muội muội, ngươi nghĩ thông suốt rồi sao? Chúng ta cùng đi làm một bữa tiệc nấm thật lớn có được không? Cây nấm to này của ngươi trông có vẻ khá ngon."

Cô Lương dùng hai tay đẩy cây nấm mập mạp, kì lạ và to lớn kia ra rồi hét lớn; "Ta mời ngươi ăn Vân Bạo Cô." Cây nấm to lớn và mập mạp lập tức lập lóe lên thần quang rồi đột ngột bắn về phía Ngao Quảng.

Ngao Quảng biến sắc, trong lòng cảm thấy khiếp sợ, theo bản năng hắn muốn trốn đi nhưng nếu trốn thì có vẻ sẽ ảnh hưởng xấu đến hình tượng anh minh thần võ của bản thân! Còn nếu không trốn, dường như lại có chút nguy hiểm, rốt cuộc hắn có nên trốn hay không đây? Không đợi Ngao Quảng nghĩ xong, cây nấm có đầu trước nhọn và phần sau mập đã lao đến trước mặt hắn.

Ầm! Một đám mây nấm khổng lồ dâng lên trên mặt biển, trong mây nấm lấp lánh thần quang hủy diệt, biển cả lập tức nổi lên sóng thần, mây trắng trên trời đều vỡ nát, toàn bộ hải vực ở Tiệt Giáo cũng đang chấn động, thiên địa nghẹn ngào.

Ầm ầm! Sóng lớn đổ xuống nhấn chìm toàn bộ Ma Cô Đảo.

Mùi nấm xào nồng đậm lan ra từ trong mây nấm rồi bay theo cuồng phong, tất cả đệ tử Tiệt Giáo đều có thể ngửi thấy rõ. Hơn mười ngàn đệ tử Tiệt Giáo lập tức trở nên ôn ào, tất cả đều bay lên trời nhìn về phía mây nấm đang bốc lên ở xa.

Trong Chấp Pháp Thần Điện, hai đạo thân ảnh cũng lao ra thật nhanh, xẹt qua bầu trời rồi bay về phía đám mây nấm.

Trong Điểu Sào, Bạch Cẩm nhảy ra khỏi cái ổ nhỏ của mình, hai mắt có chút đờ đẫn, đầu óc ong ong. Có chuyện gì vậy?

Hắn lắc đầu một cái rồi xoay người, bước từng bước ra ngoài.

Dư chấn mạnh mẽ của vụ nổ đã hất bay Cô Lương ra xa mười ngàn thước, cảm nhận được trong mây nấm đang tản ra khí tức kinh khủng, Cô Lương lập tức trợn tròn mắt, trong lòng cảm thấy hoảng sợ, ta... ta không muốn giết hắn! Lúc đưa nó cho ta, sư phụ nói rằng uy lực của Vân Bạo Cô không quá mạnh mẽ, miễn cưỡng đủ để ta phòng thân, vốn tưởng rằng nó cũng chỉ mạnh hơn Hạnh Bào Cô một chút nhưng tình huống hiện tại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng.

Cô Lương cắn răng, không để ý đến an nguy của bản thân mà bay vào trong mây nấm, Ngao Quảng chỉ trộm một cây nấm mà thôi, không đáng tội chết.

"Grừ!" Một tiếng rồng ngâm vang lên từ trong mây nấm, một con thần long lập lòe kim quang lao ra, trên mình được bao phủ bởi đống phế liệu vỡ nát, nó bay ra xa trăm thước rồi ầm ầm đập lên mặt biển, sau đó sống dở chết dở mà nổ lềnh bềnh.

Trong long nhãn của Ngao Quảng đầy vẻ sợ hãi và tủi thân, ta chỉ hái mấy cây nấm mà thôi, có đến mức phải dồn ta vào chỗ chết không? Phụ hoàng, bên ngoài thật nguy hiểm, ta muốn về nhà.

Trong lòng Cô Lương khẽ buông lỏng, nàng bay về phía Ngao Quảng, đáp xuống trước mặt đầu rồng khổng lồ, sau đó chống hông, tức giận nói: "Không phải ngươi rất lợi hại sao? Bây giờ nói như nào?"

"Tiểu tỷ tỷ, ta phục rồi! Cầu xin đại nhân ngài đại lượng, bỏ qua cho ta đi!" Ngao Quảng không biết xấu hổ mà gọi tỷ.

"Không phải vừa rồi ngươi gọi ta là tiểu muội muội sao?"

"Tỷ, ngài là ty tỷ ruột của ta, ta sai rồi."

"Sau này còn dám tới trộm nấm của ta không?"

"Không dám, ta đền, ta có thể đền cho ngài."

Cô Lương bất mãn nói: "Đó đều là do ta trải qua trăm ngàn cay đắng mới trồng được, ngươi đền kiểu gì?"

"Ta có thần vật, có pháp bảo, ngươi có từng nghe câu, chớ nói Thái tử Long tộc không có bảo bối không? Ta có rất nhiều rất nhiều bảo bối đó."

Chớ nói Thái tử Long tộc không có bảo bối? Đây là câu nói gì? Trong đầu Cô Lương thoáng qua vẻ nghi hoặc, nàng thật sự chưa từng nghe thấy câu nói này.

"Nơi này xảy ra chuyện gì?" Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên.

Hai đạo thân ảnh đứng ở giữa không trung, trên người mặc trường bào màu đen, áo choàng sau lưng bay phấp phới, người tới chính thành viên Vũ Dực Tiên và Khổng Tuyên của đại đội chấp pháp.

Cô Lương lập tức chột dạ, cúi đầu xấu hổ nói: "Hắn trộm nấm của ta, sau đó ta lỡ ra tay quá nặng."

Vũ Dực Tiên truyền âm: "Bây giờ phải làm sao? Có cần bắt về không? Đây là Cô Lương sư tỷ, một trong những bí thứ của Đại đội trưởng."

Khổng Tuyên khẽ phe phẩy vũ phiến nói: "Long tộc là người trộm trước, Cô Lương sư tỷ chỉ đang tự vệ một cách hợp lý."

Vũ Dực Tiên sùng bái nhìn Khổng Tuyên, không hổ là Đại huynh của ta, thật lợi hại, tại sao ta không nghĩ ra chứ?

Quang mang trên người Ngao Quảng chợt lóe, hắn hóa thành hình người, toàn thân đen như mực, trên đầu bốc lên khói đen, trường bào hoa lệ trên người cũng biến thành đồ ăn mày, Ngao Quảng ngã ngồi trên mặt biển, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.

Khóe miệng Vũ Dực Tiên giật giật hai cái, không nhịn được muốn cười, hắn truyền âm nói: "Sư huynh, chúng ta vẫn phải bắt Long tộc này đi sao? Dường như hắn bị thương không nhẹ."

Bình Luận (0)
Comment