Vẻ mặt Khổng Tuyên nghiêm nghị, hắn bày ra dáng vẻ làm việc công và nói: "Vũ Dực Tiên, ngươi đưa vị Long tộc này đến Long Cung, giải thích rõ đầu đuôi chuyện này, tránh cho Long tộc cảm thấy chúng ta ỷ thế hiếp người."
Vũ Dực Tiên cười ha hả: "Vâng!"
"Đừng, các ngươi không thể bắt ta, ta không muốn trở về Long Cung." Ngao Quảng nhảy lên và hét lớn.
Vũ Dực Tiên đi về phía Ngao Quảng và nói: "Ta đưa ngươi về nhà, không phải bắt ngươi."
Làm sao ta có thể để lão đầu tử nhìn thấy dáng vẻ này của mình được, hắn không cười chết ta mới lạ? Trong nháy mắt, thân ảnh của Ngao Quảng co lại, sau đó chạy về phía đáy biển.
Vũ Dực Tiên đưa tay ra chộp một cái, âm dương khí trong thiên địa lập tức hội tụ tạo thành một cái ưng trảo chộp xuống dưới đáy biển. Ầm!1 Ưng trảo đi vào trong nước và bắt lấy Ngao Quảng.
Ngao Quảng gắng sức giãy giụa và gào khóc nhưng không hề có tác dụng.
Một đám mây bay tới từ phía xa, trên đám mây là Thạch Cơ đang mặc cốt linh y.
Nàng nói: "Vũ Dực Tiên, ngươi cứ giao vị Long tộc này cho ta đi! Sư huynh bảo ta mang bọn hắn đi."
"Được!" Vũ Dực Tiên tùy ý vung tay, ưng trảo do âm dương khí tạo thành lập tức hất về phía Thạch Cơ, Ngao Quảng bay ra, sau đó bị Thạch Cơ túm lấy cổ.
Hắn giãy giụa kêu lên: " Này... mau thả ta xuống, ném tới ném lui như vậy thú vị lắm sao? Ta chính là Thái tử Lọc tộc của Đông Hải, ta không cần thể diện sao?"
Thạch Cơ buông lỏng tay, Ngao Quảng lập tức rơi trên đám mây, hắn đưa tay lau mái tóc đen thùi lùi, sau đó đau lòng nói: "Cháy hết rồi!"
Thạch Cơ nhìn về phía Cô Lương: "Sư muội, ngươi cũng đi!"
Cô Lương ủ rủ cúi đầu: "Vâng!" Sau đó nàng bay về phía Thạch Cơ, rơi trên đám mây, đám mây chuyển hướng rồi bay về phía Tam Quang Tiên Đảo.
Khổng Tuyên chậm rãi nhìn xung quanh: "Đi thôi! Chúng ta cũng trở về!"
Vũ Dực Tiên tán thưởng: "Thực lực của vị Cô Lương tiểu sư tỷ này thật khá, kích này có uy lực của Thái Ất Kim Tiên, vậy mà con rồng ngốc nghếch kia lại dám đỡ lung tung, ta vô cùng kính nể hắn, quả là một con rồng hảo hán."
Thân ảnh Khổng Tuyên chợt lóe và biến mất trong nháy mắt.
Vũ Dực Tiên kêu lên: "Ôi... Đại huynh, ta vẫn chưa nói xong mà!" Thân ảnh Vũ Dực Tiên cũng biến mất khỏi mặt biển trong nháy mắt.
Những đệ tử ngoại môn vừa mới tới nhờ ngửi được mùi thơm đều chấn động khi nhìn thấy đám mây nấm đang chậm rãi phiêu tán, trong lòng bọn hắn mãi vẫn không thể bình phục được, không ai ngờ khi tức giận, vị sư tỷ búi bím tóc nhỏ chỉ yêu thích nấm và trông có vẻ vô hại lúc này lại đáng sợ như thế. Quả thật rất ít người trong số các đệ tử ngoại môn của Tiệt Giáo có thể chống đỡ được thực lực như này.
Đám mây rơi trên Tam Quang Tiên Đảo, Thạch Cơ đưa hai người đi xuống.
Bạch Cẩm đứng trước Điểu Sào, quan sát Ngao Quảng và cười nói: "Đây là tạo hình gì vậy, thật khác biệt!"
Đột nhiên Ngao Quảng trợn to hai mắt, cả kinh kêu lên: "Là ngươi, Lạc Bảo Kim Tiền."
Khóe miệng Bạch Cẩm co quắp, ta tên là Lạc Bảo Kim Tiền?
Cô Lương yếu ớt gọi: "Sư huynh!"
Bạch Cẩm nhìn về phía Cô Lương nói: “Lần sau ra tay phải có chừng mực, nếu lỡ tay tạo thành thảm kịch, ngươi có muốn hối hận cũng không kịp.”
Cô Lương liên tục gật đầu, sau đó tủi thân nói: “Sư phụ bảo ta là uy lực của Vân Bạo Cô không mạnh.”
“Không mạnh là đối với sư phụ, chúng ta có thể so với ngaười sao? Về sau mỗi khi học được thần thông thì phải thử uy lực trước.”
Cô Lương liên tục gật đầu: “Vâng! Ta biết rồi.”
Bạch Cẩm nghiêm túc nói: “Thạch Cơ, ngươi đi thông báo với tất cả đệ tử của Tiệt giáo, kể từ hôm nay, Tiệt giáo ta áp dụng quy định mạnh thắng yếu loại, lấy kỳ hạn năm năm, trong vòng năm năm, người có biểu hiện xuất sắc sẽ được giữ lại, biểu hiện thiếu sót sẽ bị loại khỏi Tiệt giáo ta. Cô Lương, ngươi đi thông báo cho đại đội chấp pháp, từ hôm nay phải chấp pháp nghiêm túc, phàm là người phạm lỗi hai lần sẽ bị đuổi khỏi giáo, hơn nữa còn phải chú ý quan sát lời nói và việc làm của tất cả đệ tử.”
Thạch Cơ và Cô Lương đồng thanh đáp: “Vâng!” Sau đó cả hai cùng xoay người đi ra ngoài và bay lên không trung.
Trong chốc lát, trên Tam Quang Tiên Đảo chỉ còn lại hai người Bạch Cẩm và Ngao Quảng.
Trái tim của Ngao Quảng bịch bịch đập loạn, hình như bây giờ Bạch Cẩm lão ca đã trở nên vô cùng lợi hại! Hắn sẽ không độc ác mà đánh ta chứ? Sẽ không cướp pháp bảo của ta chứ? Ta có cần chủ động dâng lên mấy món pháp bảo không?
Bạch Cẩm nhìn Ngao Quảng đầy bất lực: “Lần đầu tiên gặp mặt, ngươi bị Yêu Tộc truy sát, kẹt trong không gian Tiên Thiên bất diệt. Lần thứ hai gặp mặt, ngươi lại trở thành cái bộ dạng này, tại sao lúc nào ngươi cũng thảm như vậy?”
Lão ca nói chuyện với ta, trong lòng Ngao Quảng hơi buông lỏng, lập tức bày ra dáng vẻ chính nghĩa: “Lão đại, cái này gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, ta không giống Phụ hoàng.”
Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực: “Chút thất bại này thì tính là gì chứ? Nó cũng chỉ là thử thách trên con đường trở thành Đông Hải đại Long Vương của ta thôi.”
Bạch Cẩm đánh giá Ngao Quảng bụi bặm từ trên xuống dưới một lượt.
Âm thanh của Ngao Quảng càng ngày càng nhỏ, hắn cúi đầu nói: “Đương nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nhưng bây giờ ta đã rất thành công, đã có thể vững vàng bước lên con đường trở thành Long Vương vĩ đại rồi.”
“Đi tắm rửa sạch sẽ trước, sau đó mới được tiến vào.”
“Được!” Ngao Quảng vui vẻ đáp rồi bay vọt lên. Bùm! Hắn lao vào trong biển rộng.