Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 249 - Chương 249: Lão Long Vương Tới

Chương 249: Lão Long Vương tới

Bạch Cẩm quay người đi vào trong Điểu Sào, sau này Ngao Quảng sẽ là Đông Hải Long Vương, giao hảo với hắn vẫn là điều cần thiết.

Sau một lát, Ngao Quảng đã tắm rửa sạch sẽ và bay ra khỏi mặt biển, trên người mặc thần giáp uy vũ, trong tay cầm Phương Thiên Họa Kích, vô cùng uy vũ mà sải bước vào trong Điểu Sào.

Bên trong Điểu Sào, Bạch Cẩm đang ngồi trên ghế nằm bên cạnh hồ nước, nhìn thấy Ngao Quảng đi tới, khóe miệng co giật hai cái, đây là trang phục quỷ quái gì vậy? Hắn xấu xa nói: “Sao nào? Cũng muốn đánh với ta một trận?”

Ngao Quảng vội vàng lắc đầu kêu lên: “Sao có thể chứ!” Hắn đi tới đi lui rồi lại dương dương tự đắc nói: “Lão đại, ngươi thấy khôi giáp này của ta thế nào? Có uy vũ không?”

“Đi một vòng cho ta xem thử.”

Ngao Quảng sững sờ, hắn ngại ngùng nói: “Lão đại! Phía sau không có cái gì đẹp cả, nó cũng giống như phía trước thôi.”

“Không xoay? Vậy thì ngươi trở về đi!”

“Ta xoay, ta xoay là được chứ gì.” Ngao Quảng nhanh chóng xoay người một vòng, sau đó uy vũ đứng tại chỗ và tỏ vẻ đắc ý: “Rất soái đúng không!”

Bạch Cẩm ung dung nói: “Sao đằng sau lại rách một lỗ vậy?”

Vẻ mặt đắc ý của Ngao Quảng lập tức trở nên cứng nhắc, vậy mà lão đại lại thấy được chỗ rách, mắt tốt như vậy sao?

Nếu nhìn từ phía trước, bộ khôi giáp này không hề có chỗ nào không ổn cả, hơn nữa còn vô cùng bất phàm. Tuy nhiên nếu nhìn từ đằng sau thì lại khác, giữa lưng có một vết rách chừng quả đấm, vừa vặn lộ ra phần lưng giống như một cái bia ngắm nhưng đây đã là món đồ khá hoàn hảo trong bộ sưu tập của Ngao Quảng rồi, ai bảo cuộc chiến Vu Yêu kịch liệt như vậy chứ!

Ngao Quảng lập tức thay đổi lực chú ý của Bạch Cẩm, nâng Phương Thiên Họa Kích trong tay lên, dương dương tự đắc nói: “Lão đại, ngươi thấy vũ khí này của ta thế nào? Phương Thiên Họa Kích được chế thành từ Thái Ất Kim Tinh, nặng bảy ngàn hai trăm cân, có thể tùy ý thay đổi kích thước.”

Bạch Cẩm đánh giá Phương Thiên Họa Kích: “Vậy liệu không tệ nhưng phương pháp luyện chế có vẻ hơi kém.”

Ngao Quảng quyến luyến sờ trường kích: “Ta cảm thấy nó rất tốt, vô cùng hoàn mỹ.” Bịch! Phương Thiên Họa Kích trong tay chống lên sàn nhà, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng đắc ý nói: “Lão đại, bây giờ ta đã không phải là ta của trước kia nữa rồi, về sau nếu gặp phải địch nhân gì đó, ngươi cứ tìm đến ta.”

“Ngươi đánh giúp ta?”

Ngao Quảng lập tức lắc đầu: “Không, ta có thể cho ngươi mượn pháp bảo để ngươi đi báo thù, ngươi đã từng nghe được câu tục ngữ là chớ nói Thái tử Long toọc không có bảo bối chưa?”

“Chưa từng nghe, ta chỉ từng nghe nói là chớ nói Long Vương không có bảo bối.”

“Nói bậy, lão đầu tử vô cùng nghèo, trước kia còn muốn mưu đoạt pháp bảo của ta, may mà ta chạy nhanh.”

Phương Thiên Họa Kích nhanh chóng thu nhỏ, sau đó bị Ngao Quảng tiện tay thu hồi, hắn đi về phía Bạch Cẩm, học dáng vẻ của Bạch Cẩm mà nằm trên ghế nằm, Ngao Quảng cầm lấy hoa quả bên cạnh rồi há miệng cắn một miếng, ánh mắt sáng lên: “Lão đại, đây là linh quả gì vậy? Ăn ngon thật!.”

“Lưu ly bích tâm quả.”

Động tác ăn hoa quả của Ngao Quảng lập tức dừng lại, hắn chậm rãi quay đầu nhìn một mâm hoa quả ở bên cạnh, nghe đồn rằng lưu ly bích tâm quả có thể cường hóa nguyên thần. Không phải nó vô cùng ít ỏi và hiếm thấy ư? Tại sao ở đây lại có nhiều như vậy? Ngạo Quảng vội vàng đưa hai tay chộp vào trong mâm, a ô a u mà cắm đầu ăn.

Sau một lát, hắn mới ngẩng đầu hỏi: “Lão đại, tiểu tỷ tỷ vừa mới đánh ta tên là gì vậy?”

“Người ngươi nói là Cô Lương sư muội.”

“Cô Lương? Tên rất hay! Lão đại, xin ngươi giúp ta một chuyện!”

Bạch Cẩm quay đầu nhìn về phía Ngao Quảng, sau đó tỏ vẻ hoài nghi: “Ngươi muốn làm gì?”

Ngao Quảng xoa xoa tay, ngượng ngùng nói: “Lão đại, vừa nãy ta có liếc nhìn vị tiểu tỷ tỷ kia, cảm thấy Cô Lương tiểu tỷ tỷ không hề tầm thường, khuôn mặt đầy vẻ phú quý, lại có vị cách của Long Thái tử phi, về sau có thể mang phúc đến cho Đông hải, vô cùng xứng đôi với ta! Ngài xem có thể nói giúp ta một chút được không?”

Bạch Cẩm tức giận: “Đừng có mà mơ.”

“Lão đại, cả đời ta chưa từng cầu xin ai! Lần này coi như ta van ngươi, chắc chắn mai sau ta sẽ báo đáp ân đức này của ngươi.” Khuôn mặt Ngao Quảng đầy vẻ nghiêm nghị.

“Cút đi!”

“Sư huynh.” Một tiếng kêu vang lên ở bên ngoài.

Bạch Cẩm đứng dậy nhìn về phía Ngao Quảng, sau đó cảnh cáo: “Nhân lúc còn sớm, mau thu lại cái tâm tư kia của ngươi đi, nếu không thì cứ chờ xem.”

Ngao Quảng liên tục gật đầu, khuôn mặt tỏ vẻ sợ hại.

Lúc này Bạch Cẩm mới đi ra ngoài.

Bên ngoài Điểu Sào, Thạch Cơ đang nhẹ nhàng đứng ở đó, Cốt Linh Y màu đen bó sát lấy cơ thể, trông vô cùng xinh đẹp, đôi chân thon dài cũng cực kì bắt mắt.

Bạch Cẩm cười hỏi: “Sư muội tìm ta có chuyện gì?”

Thạch Cơ nói: “Sư huynh, Đông Hải Long Vương cầu kiến.”

“Chắc chắn là tới vì tiểu tử Ngao Quảng kia, làm phiền sư muội mời hắn vào.”

Thạch Cơ gật đầu: “Được!” Sau đó nàng xoay người đi ra ngoài.

Bạch Cẩm quay đầu đi vào trong Điểu Sào, định gọi Ngao Quảng ra nhưng lại kinh ngạc phát hiện hắn đã đi mất, ngay cả hoa quả ở trên ghế cũng bay sạch.

Một loạt tiếng bước chân dày đặc truyền tới từ bên ngoài, lão Long Vương bước nhanh vào Điểu Sào, tức giận nói: “Bạch Cẩm huynh đệ, nghịch long nhà ta đang ở đâu?”

Bình Luận (0)
Comment