Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 255 - Chương 255: Lời Thỉnh Cầu Của Vô Đương

Chương 255: Lời thỉnh cầu của Vô Đương

Thông Thiên câm nín, song vẫn cố khuyên răn Bạch Cẩm: "Bạch Cẩm, ngươi phải học cách thấu hiểu bọn hắn, thật ra bọn hắn đều là những hài tử rất ưu tú.”

"Lúc ta chưa hiểu biết bọn hắn thì ta chỉ muốn trục xuất vài tên đệ tử mà thôi nhưng sau khi ta hiểu rõ bọn hắn rồi thì lại muốn giết luôn bọn hắn để chấn chỉnh lại danh tiếng của cả Tiệt Giáo đấy."

"Chậc! Bạch Cẩm, ngươi không thể dùng lỗi lầm của một cá nhân để xét toàn thể như vậy được! Mặc dù có thiếu sót nhưng bọn hắn đang cố gắng cải thiện và tiến bộ mà.”

"Ta thật sự không thấy bọn hắn sửa chữa với tiến bộ gì cả." Trong mắt Bạch Cẩm tràn đầy sự chân thành.

"Có phải chỉ cần ngươi nhìn thấy bọn hắn đang thay đổi thì sẽ không trục xuất đệ tử của sư phụ nữa hay không?"

“Đến lúc đó rồi nói!”

Thông Thiên im lặng nói: "Tại sao trước đây ta lại không phát hiện ra ngươi cứng đầu như vậy nhỉ?”

“Sư phụ, trước kia ta cũng không phát hiện ra người lại độ lượng như vậy !”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Thông Thiên vung tay lên đầy tức giận: “Cút!”

Bạch Cẩm đứng dậy, bưng hai đĩa đồ ăn trên bàn rồi bỏ đi.

Thông Thiên tức đến mức bật cười, nói: "Con chim hư hỏng tham ăn này.”

Đột nhiên có hai bóng người hiện lên bên cạnh bàn ăn, lần lượt là Thái Thượng và Nguyên Thủy.

Thái Thượng vuốt râu cười nói: "Ta lại rất thích Bạch Cẩm, hào sảng thoải mái, không câu nệ cung kính giống như Huyền Đô, sự tôn kính của hắn đều giấu cả trong lòng.”

Nguyên Thủy hài lòng nói: "Ta đã nói rồi mà, chắc chắn Bạch Cẩm sẽ không đồng ý đâu, như vậy mới có thể làm ngoại môn thủ đồ của Tiệt Giáo, ta rất hài lòng.”

Thái Thượng khoan thai nói: "Có Bạch Cẩm ở đây, ta cũng có thể yên tâm hơn rồi.”

Thông Thiên tức giận nói: "Đó là đệ tử của ta.”

Thái Thượng nói: "Đó là sư điệt của ta, là người hiểu rõ toàn cục mà vẫn không tranh không giành.”

Nguyên Thủy cũng nói: "Đó cũng là sư điệt ta, là người hiểu rằng phải tuân theo cái lẽ của trời.”

Thông Thiên không nói nên lời, hắn luôn cảm thấy đệ tử của mình tràn ngập nguy cơ.

Thái Thượng nhìn Thông Thiên rồi nói: "Ngươi thu nhiều đệ tử như vậy làm gì? Đấy chẳng phải là tự gây rắc rối cho chính mình sao?”

Nguyên Thủy cũng không nhịn được phải nói: "Ngươi nhìn những đệ tử mà ngươi nhận đi, cả đám không ra gì, cứ tiếp tục như vậy thì có Vạn Tiên Đại Trận cũng không trấn áp được số mệnh của Tiệt Giáo các ngươi.”

Thông Thiên nhìn bọn hắn, nghiêm túc nói: "Ta thấy là do hai người các ngươi ghen tị thì có.”

Nguyên Thủy bật cười: "Ta lại phải ghen tị với ngươi? Người trong Xiển giáo của ta đều là người có đủ phúc và đức.”

Thái Thượng vuốt râu cười ha hả: "Huyền Đô có thể nói là chân truyền của ta.”

Thông Thiên tự hào: "Đệ tử của các ngươi dám chống đối các ngươi sao?”

Bàn tay đang vuốt râu của Thái Thượng cứng đờ lại, nụ cười trên khuôn mặt Nguyên Thủy cũng nhạt đi.

Thông Thiên dương dương đắc ý nói: "Môn tử của các ngươi dám nói lý với các ngươi không?”

“Đệ tử môn hạ của các ngươi có thể mặc kệ bản thân, toàn tâm toàn ý vì các ngươi sao?

“Đệ tử môn hạ các ngươi dám cướp đồ ăn của các ngươi sao?”

Nguyên Thủy hừ một tiếng, nói: "Đó là bởi vì chúng ta chưa bao giờ phạm sai lầm.”

Thông Thiên nói tiếp: "Đệ tử môn hạ chỗ các ngươi chưa từng tới chỗ ta thỉnh an!”

Thái Thượng ho khan một tiếng, hắn cười ha hả chuyển đề tài: "Thời tiết hôm nay đẹp đấy, ba huynh đệ chúng ta hiếm khi tụ tập lại thế này, hôm nay không nói đến những thứ khác nữa, uống rượu thưởng trà làm vui.”

Thông Thiên nhấc tay, trên tay hắn xuất hiện một bộ bài màu vàng trông hết sức rêu rao: "Uống rượu thưởng trà có gì hay đâu? Chúng ta đánh Yêu Vương đi!”

Thái Thượng và Nguyên Thủy đều ngơ ngác không hiểu, đánh Yêu Vương? Đánh như thế nào? Hồng Hoang có Yêu Vương nào để bọn hắn đánh sao? Cho dù Đế Tuấn với Thái Nhất có sống lại thì cũng không đủ cho bọn hắn đánh!”

Bạch Cẩm bưng đĩa đồ ăn thảnh thơi ra khỏi Bích Du Cung, sư phụ nấu ăn cũng ngon đấy nhưng muốn dựa vào cái này để mua chuộc ta, nghĩ cũng đừng nghĩ.

“Sư đệ!” Bỗng có một giọng nói vang lên.

Bạch Cẩm dừng bước nhìn sang bên cạnh, Vô Đương thánh mẫu chậm rãi hiện lên, trên môi nàng nở nụ cười trong trẻo.

Bạch Cẩm mừng rỡ kêu lên: "Sư tỷ, ngươi cũng thành tựu Đại La rồi ư? Chuyện xảy ra khi nào vậy?”

Hắn lập tức dâng cho nàng mâm đồ ăn ngon trong tay mình: "Cái này là tặng cho sư tỷ làm lễ vật chúc mừng.”

Vô Đương thánh mẫu nhận lấy đĩa đồ, cười khẽ nói: "Đa tạ sư đệ.”

Bạch Cẩm cười ha ha nói: "Sư tỷ đừng khách sáo, ta tiện tay lấy từ chỗ sư phụ mà thôi.”

Vô Đương thánh mẫu cười nói: "Cũng chỉ có sư đệ mới dám lấy đồ của sư phụ thôi.”

“Sư tỷ, ngươi tìm ta có việc gì sao?

Vô Đương thánh mẫu do dự một chút rồi có vẻ ngượng ngùng nói: "Nghe nói sư đệ có vài cách nhanh chóng kiếm được công đức.”

“Sư tỷ thiếu công đức sao?”

Vô Đương thánh mẫu gật gật đầu, thành thật nói: "Từ khi sư tỷ tu hành đến nay chưa cống hiến được gì cho thiên địa cho nên vẫn không có công đức trong người, lần này trùng kích Đại La cảnh giới suýt chút nữa đã rơi vào chấp niệm rồi.”

Nàng hành lễ với hắn, trịnh trọng nói: "Kính xin sư đệ chỉ đường dẫn lối cho ta đôi lời.”

Bình Luận (0)
Comment