Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 256 - Chương 256: Thông Thiên Cho Gọi Đa Bảo

Chương 256: Thông Thiên cho gọi Đa Bảo

Bạch Cẩm vội vàng đưa tay nâng nàng dậy: "Sư tỷ nặng lời rồi, ngươi là sư tỷ của ta, ta không giúp ngươi thì còn giúp ai! Nhưng ngươi hỏi đột ngột thế này, ta cũng chưa nghĩ ra cái gì tốt hay là để cho ta suy nghĩ mấy ngày đã, chờ ta có cao kiến gì sẽ báo cho sư tỷ ngay.”

Vô Đương thánh mẫu áy náy nói: "Đa tạ sư đệ, ta cũng biết mỗi người đều có tạo hoá của riêng mình, ta hành động thế này quả thực không ổn nhưng sư tỷ cũng không còn cách nào khác nữa, kính xin sư đệ đừng trách.”

Bạch Cẩm thoải mái: "Một chút công đức mà thôi, tạo hóa gì chứ? Thật ra khi công đức nhiều đến một lượng nhất định thì đối với ta mà nói cũng chỉ là con số vô tri, không có ý nghĩa, công đức cũng không thể thành Thánh, mình ta dùng cũng không hết.”

Vô Đương thánh mẫu không nói nên lời, sao mấy lời sư đệ vừa nói lại khiến cho người khác muốn đánh hắn thế nhỉ!

“Sư tỷ, không thì ta tặng ngươi một ít công đức nhé?"

Vô Đương thánh mẫu lắc đầu nói: "Công đức thì để bản thân tự tu mới phải, chỉ xin sư đệ chỉ cho ta một con đường sáng là được.”

"Được, cứ tin ở ta."

Vô Đương thánh mẫu thở phào nhẹ nhõm nói: "Sư đệ vất vả rồi.”

Bạch Cẩm cùng Vô Đương thánh mẫu tán gẫu một hồi rồi mới bưng theo đĩa đồ nhàn nhã đi ra ngoài. Trong đầu hắn lóe lên vô số dòng suy nghĩ, rốt cuộc phải làm thế nào mới giúp sư tỷ kiếm được công đức đây?

......

Một năm sau, hai luồng khí tức điên cuồng chợt lóe trên đỉnh Bích Du Cung, toàn bộ sinh linh của Đông Hải đều cảm giác được thứ hàn ý có thể đóng băng linh hồn đó. Sau đó, một tràng tiếng cười vui vẻ vang lên, hàn ý lập tức biến mất.

Trong hậu việc của Bích Du Cung, Thông Thiên vừa cất bộ bài màu vàng vô cùng khoa trương của mình đi, hắn đã thắng được không ít công đức, lần sau lại đi tìm hai vị sư đệ ở Tây phương chơi mạt chược vậy, đến lúc ấy phải khiến hắn thua đến khóc mới thôi, tốt nhất là có thể thắng được Kim Liên thập nhị phẩm của bọn hắn thì lại càng hay.

Thông Thiên mở miệng nói: "Đa Bảo, đến Bích Du Cung gặp ta.”

Đa Bảo đi vào trong Bích Du Cung, cung kính lạy một cái rồi nói: "Bái kiến sư tôn!”

Thông Thiên Giáo Chủ hiện lên chỗ chủ vị, hắn nói: "Đa Bảo, hiện giờ tất cả đệ tử ngoại môn đều đang được ngươi dạy dỗ, Bạch Cẩm lại nói đệ tử ngoại môn nhiều kẻ ương bướng khó bảo, là hạng người thích giết chóc, chuyện này có thật không?”

Đa Bảo hít sâu một hơi, tên lẻo mép Bạch Cẩm lại tìm sư phụ tố cáo ta sao? Hắn lập tức cung kính nói: "Khởi bẩm sư phụ, hiện tại đệ tử Tiệt Giáo của ta đều là những người tu hành có thành tựu, các sư huynh đệ đoàn kết quan tâm lẫn nhau, không phải là loại người ngang ngược vô lý mà hoàn toàn ngược lại, đại đội chấp pháp hoành hành ngang ngược, bắt nạt đồng môn, vô cùng hống hách.”

Thông Thiên cười nói: "Đa Bảo, nếu Bạch Cẩm đang hiểu lầm các đệ tử ngoại môn, vậy hãy thể hiện cho hắn thấy được phương diện ưu tú của đệ tử ngoại môn, cũng để cho hắn không còn lời nào để nói.”

Đa Bảo cung kính đáp: "Đệ tử hiểu! Còn chuyện đại đội chấp pháp?”

Thông Thiên cười nói: "Ta sẽ răn đe đại đội chấp pháp.”

“Đa tạ sư tôn!”

“Đi đi!”

“Đệ tử cáo từ!” Đa Bảo đứng dậy, cung kính làm lễ, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Trong Đa Bảo tháp, Đa Bảo đạo quân hiện lên, hắn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn chỗ chủ vị, mơ hồ đã có một chút khí độ uy nghiêm.

Trường Nhĩ Định Quang Tiên từ bên ngoài đi vào, hắn hỏi: "Đại sư huynh, sư phụ tìm ngài là có chuyện quan trọng gì sao?”

Đa Bảo trầm tư nói: "Sư phụ bảo ta phải thể hiện ra phương diện ưu tú của đệ tử ngoại môn nhưng ý đồ của sư phụ là gì, ta cũng khó mà phỏng đoán ra ngay được.”

Trường Nhĩ Định Quang Tiên mừng rỡ nói: "Sư huynh, đây là chuyện tốt!”

"Tốt ở chỗ nào?"

Đôi mắt Trường Nhĩ Định Quang Tiên lóng lánh ánh sáng cơ trí, hắn mừng rỡ nói: "Chắc chắn là dạo gần đây đại đội chấp pháp và Bạch Cẩm quá mức ngang ngược, sư phụ muốn dạy dỗ bọn hắn một phen nên mới để cho sư huynh tìm cách thể hiện ra ưu điểm của của các đệ tử bên ngoài, kỳ thật là muốn làm đại đội chấp pháp mất mặt, cũng nhân đó mà có cớ dạy dỗ bọn hắn.”

Đa Bảo nở nụ cười, trong lòng hắn lại không để ý, nếu sư phụ muốn trừng phạt một người thì đâu cần phiền toái như vậy? Thánh nhân vốn tùy tâm, cần gì mượn cớ?

Nhưng Đa Bảo hiện tại đã không còn là Đa Bảo trên Côn Luân Sơn ngày xưa nữa, hắn đã thông minh và chin chắn hơn trước nhiều, cũng không dễ dàng khiến mọi người đoán được tâm trạng của hắn: "Vậy ngươi cho rằng nên làm như thế nào?”

Trường Nhĩ Định Quang Tiên lập tức nói một cách chờ mong: "Theo ta thì tổ chức một bữa tiệc đồng môn long trọng, thoải mái uống rượu, đồ ăn đủ hết, tất cả đồng môn tụ tập ca múa, như thế sẽ thể hiện được sự đoàn kết của Tiệt Giáo chúng ta.”

Đa Bảo khẽ lắc đầu nói: "Không ổn! Tiệt Giáo ta chính là đại giáo của Thánh Nhân, há có thể phù phiếm như thế?”

Trường Nhĩ Định Quang Tiên không nhịn được cãi lại: "Sư huynh, vui vẻ hạnh phúc cớ gì không phải là một loại đạo?”

Đa Bảo mỉm cười nói: "Ngươi nói cũng có lý nhưng chỉ sợ Bạch Cẩm lại mượn chuyện này để gây sự, chúng ta không thể cho hắn cơ hội đó được.”

Bình Luận (0)
Comment