Hạo Thiên Thượng Đế mở tấm lụa đỏ trên chiếc khay còn lại, để lộ ra một chiếc cúp to. Cúp cũng mang màu vàng tục khí, bên trong sóng sánh như nước, nhìn xuyên qua gợn sóng có thể thấy bên trong là cảnh tĩnh một nhóm người đứng trên ván cầu nóng lòng muốn thử sức.
Trong lòng Hạo Thiên Thượng Đế lại tràn đầy niềm ước ao, vẫn là công đức! Sư huynh hào phóng đến vậy ư? Sau này hắn nhất định phải giữ quan hệ tốt với sư huynh. Hắn vươn tay cầm cúp và đưa cho Ô Vân Tiên: "Sư điệt, cái này cũng là của ngươi, hãy giơ cao cúp đón nhận vinh dự của ngươi!"
Ô Vân Tiên đón lấy chiếc cúp rồi giơ cúp lên cao, mắt nhìn mọi người.
Tiếng hoan hô rung trời vang lên.
"Grao..."
"Hú hú..."
“Ô Vân Tiên!”
"Quán quân!"
"Đại đội chấp pháp."
"Quán quân…"
…
Trong tiếng hoan hô reo hò của mọi người, Hạo Thiên Thượng Đế nói thật to: "Bây giờ ta tuyên bố hạng mục nhảy cầu của Đại hội thể thao lần thứ nhất kết thúc. Sau đây nghỉ ngơi một lát, các phần thi đấu tiếp theo sẽ càng đặc sắc hơn nữa."
Mọi người đứng dậy cùng hò hét cười lớn, đồng thời tản ra bốn phía.
Trong một góc khuất không đáng chú ý, Bạch Cẩm bao bọc toàn thân trong hắc bào lẳng lặng đứng dậy đi ra ngoài, lẫn vào trong đám đông rồi cấp tốc rời khỏi đó trong lặng lẽ.
...
Bạch Cẩm vừa mới về Điểu Sào thì một thân ảnh từ trên trời hạ xuống, cất tiếng gọi giòn giã: "Sư huynh!"
Bạch Cẩm dừng bước, xoay người nhìn lên bầu trời.
Thạch Cơ đáp từ trên trời xuống, ngạc nhiên hỏi: "Sư huynh, sao ngươi lại ăn mặc thế này?"
Bạch Cẩm bỏ mũ xuống rồi nói: "Đây là đạo bào ta mới nghiên cứu ra. Sao nào, ngầu không?"
Vẻ mặt Thạch Cơ hơi kỳ lạ: "Sư huynh, đạo bào này thật... thật đặc biệt!"
Bạch Cẩm cười ha ha, đắc ý khoe: "Ta nghiên cứu rất lâu mới làm ra đó!"
Thạch Cơ lập tức chuyển từ đề tài quần áo sang chuyện khác, nàng hỏi: "Sư huynh, vừa nãy ngươi đi đâu thế? Ta tìm khắp nơi mà không thấy ngươi."
Bạch Cẩm nghẹn lời, sao ta dám đi ra ngoài chứ? Ngươi không thấy ta đã nhường việc chủ trì nổi bật cho người khác sao? Nữ Oa nương nương và Bình Tâm nương nương đối đầu, ngươi bảo ta đi hầu hạ ai bây giờ? Hễ bất cẩn tí là rơi vào kết cục thân tử hồn diệt đó!
Hắn cảm khái: “Sư muội, ngươi cũng biết là vi huynh thích nhất là khiêm tốn, không thích chuyện khoe mẽ, vì vậy ta vẫn luôn ở bên cạnh làm một khán giả im hơi lặng tiếng nhìn nhận từ góc độ khán giả xem Hoang Vận Hội của chúng ta có chỗ nào thiếu sót hay không."
Thạch Cơ tỏ lòng kính nể: "Sư huynh, ngài làm việc quá nghiêm túc, là tấm gương cho chúng ta học tập."
"Ôi chao, đó là những việc chúng ta phải làm mà. Sư phụ giao nhiệm vụ cho ta, đương nhiên ta phải bất chấp gian khổ, dốc hết sức thực hiện. À phải rồi sư muội, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Thạch Cơ vội lên tiếng: "Sư huynh, trước đó ngươi không nói cho ta biết kim bài và cúp được luyện chế bằng công đức! Thật sự là quá lãng phí, phải tốn quá nhiều công đức cho cuộc thi này!"
Bạch Cẩm bật cười: "Không dùng công đức thì dùng cái gì? Chẳng lẽ lại dùng xương? Sư muội, ngươi phải biết là tuy Tiệt Giáo chúng ta không có những thứ khác nhưng lại có rất nhiều công đức. Nếu vi huynh muốn thì dùng công đức xây một tòa nhà cũng được nữa là, chút công đức ấy có nhằm nhò gì đâu? Vả lại, không bỏ ra ít chi phí thì sao có thể khiến bọn hắn ra sức được?"
Thạch Cơ hơi xót lòng: "Nhưng chừng ấy công đức thì nhiều quá, một tấm Công Đức Kim Bài kia tốn đến mấy vạn Công Đức Kim Tiền!"
Bạch Cẩm cạn lời. Sau khi cho vị sư muội này làm thư ký tài vụ, sao bỗng dưng hắn lại cảm thấy nàng chi li hơn nhiều nhỉ?
Đột nhiên sắc mặt Bạch Cẩm thoáng thay đổi, hắn vội vàng nói: "Sư muội, vi huynh còn có chuyện nên đi trước." Thân ảnh hắn chợt lóe sáng rồi biến mất.
"Sư..." Thạch Cơ vừa mới thốt ra một tiếng thì thân ảnh Bạch Cẩm đã biến mất tăm. Trong lòng nàng lập tức trào dâng niềm xúc động, thật sự là sư huynh quá vất vả. Ngay sau đó nàng chợt nghĩ không đúng, chẳng phải là mọi chuyện liên quan đến Hoang Vận Hội đã xong hết rồi ư? Chỉ cần tiến hành từng bước là được mà.
Lẽ nào sư phụ lại sắp xếp cho sư huynh chuyện quan trọng nào đó? Không sai, nhất định là như vậy!
...
Ở một nơi khác, Ô Vân Tiên đeo huy chương được đám Triệu Công Minh và Khổng Tuyên vây quanh đi về phía đại đội chấp pháp.
Vũ Dực Tiên bên cạnh cầm chiếc cúp ngắm trái ngắm phải.
Hắn hào hứng nói: "Không ngờ Tiệt Giáo chúng ta lại giành được chức quán quân đầu tiên. Sư huynh, ngươi giỏi quá!"
Ô Vân Tiên bật cười sang sảng: "Thật ra là các đạo hữu khác khiêm nhường mà thôi."
"Ta muốn trưng bày chiếc cúp này trong Chấp Pháp Thần Điện của chúng ta."
Ô Vân Tiên hào phóng bảo: "Được!"
...
Trong lúc mấy người đang cười nói vui vẻ, một khí tức cường đại từ đằng xa truyền tới, mặt ai nấy đều biến sắc, ngẩng đầu nhìn về phía xa. Kẻ nào dám gây chuyện vào thời điểm quan trọng này?
Xoạt! Đạo bào trên người bọn hắn lập tức biến thành đồng phục chấp pháp, áo choàng bay phấp phới, tất cả cùng phóng lên trời.
...
Ở một nơi trên mặt biển, đệ tử Tây Giáo và mấy tuấn nam mỹ nữ đang nhìn nhau chằm chằm, xung quanh còn có vài người đang vây xem, bầu không khí hết sức nặng nề.