Một tràng cười to vọng ra từ khán đài, có lẽ sau cuộc thi này mọi người không nhớ quán quân nhưng chắc chắn sẽ nhớ vị Thái tử Long tộc của Đông Hải đã đưa ra kháng nghị này hai lần.
Ngao Quảng ngượng ngùng ngồi về chỗ của mình, còn luôn miệng lẩm bẩm: "Không công bằng! Ta phải tìm đại lão kháng nghị."
"Bây giờ tiếp tục tiến hành phần thi nhảy xa, tổ hai vào chỗ."
Cuộc thi tranh đấu quyết liệt diễn ra trong thời gian dài, cuối cùng người giành được vị trí quán quân cuộc thi nhảy xa là Khẩn Na La của Tây Giáo. Sau buổi lễ trao giải lấp lánh kim quang là thời gian nghỉ giải lao.
...
Vũ Dực Tiên dẫn Tử Dao đi tuần tra xung quanh, khoe khoang dáng vẻ oai phong của người chấp pháp là mình.
Trên người hắn mặc trường bào và áo choàng màu đen, tất cả các đệ tử Tiệt Giáo đi ngang qua đều cung kính chắp tay thi lễ, sau đó nhanh chóng tránh đường, thậm chí âm thanh nói chuyện cũng nhỏ lại.
Vũ Dực Tiên đắc ý nói: "Sao nào, biểu huynh có oai phong không?"
Tử Dao gật đầu, ngập ngừng giây lát mới lên tiếng: "Bình thường biểu huynh rất dữ phải không?"
"Không phải! Ta rất dịu dàng, sao ngươi lại hỏi vậy?"
"Hình như bọn hắn rất sợ ngươi thì phải?"
Vũ Dực Tiên lập tức đính chính lại: "Đó không phải sợ mà là tôn trọng, bọn hắn tôn trọng vi huynh."
"Nghe nói đại đội chấp pháp này do Đại sư huynh ngoại môn của Tiệt Giáo thành lập đúng không?"
Vũ Dực Tiên gật đầu: "Đúng thế!" Hắn đắc ý khoe: "Bạch Cẩm sư huynh liếc mắt một cái là nhắm ngay mấy ngươi chúng ta trong số hàng vạn đệ tử, đúng là mắt sáng như đuốc!"
Tử Dao tò mò hỏi: "Hắn là người như thế nào?"
Trong mắt Vũ Dực Tiên lộ rõ vẻ sùng bái: "Đại sư huynh của chúng ta ấy à, hắn là một thần tiên có trách nhiệm, có phẩm vị, có ánh mắt tinh tường, có trí tuệ, đối nhân xử thế ngay thẳng cẩn thận, trước giờ chưa từng thiên vị tình riêng.
Cho dù sư huynh sư tỷ nội môn đến nói giúp, Đại sư huynh vẫn cự tuyệt. Hắn lấp lánh ánh sáng cao quý, tuyệt đối là thánh hiền trong Cầm Tiên chúng ta."
Trong mắt Tử Dao thoáng lóe lên tia sáng, nàng thì thầm: "Có vẻ như Đại sư huynh ngoại môn của Tiệt Giáo rất cừ nhỉ!"
Vũ Dực Tiên ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Chả thế à, cũng nhờ có Bạch Cẩm sư huynh nên chúng ta mới có thể chấp pháp mà không cần kiêng nể bất kỳ điều gì. Hơn nữa sư phụ rất tin tưởng Bạch Cẩm sư huynh, người chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của đại đội chấp pháp."
Tử Dao hơi lo lắng: "Nhưng mà như vậy thì các ngươi đắc tội rất nhiều đồng môn đó! Hồng hoang quá nguy hiểm, nhỡ đâu ngoại môn thủ đồ của Tiệt Giáo thất thế hoặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì các ngươi phải làm sao?"
Vũ Dực Tiên cười ha hả đáp: "Ngươi đang lo lắng cho Đại ca của ta chứ gì! Yên tâm đi, Đại sư huynh của chúng ta sẽ không sao đâu, cho dù hắn gặp chuyện thì ta sẽ lập tức đưa Đại ca về Chu Tước Giới để Đại ca và ngươi kết thành đạo lữ, sau đó sinh một ổ Khổng Tước con hoặc Chu Tước con, ta sẽ trông chúng giúp các ngươi."
Tử Dao đỏ mặt, giận dỗi mắng: "Ngươi lại nói hươu nói vượn rồi!"
Ô Vân Tiên cười hềnh hệch: "Đó là chuyện sớm muộn thôi. Chu Tước Thánh Tôn đích thân kết duyên, Đại ca có thể cãi lời chắc? Ta thấy hắn còn cười trộm ấy chứ!"
Tử Dao khẽ cười, do dự giây lát rồi hỏi: "Khổng Tuyên có gần gũi với nữ tu khác không? Ta biết đại đội chấp pháp các ngươi có một nữ tu sĩ rất lợi hại tên là Vân Tiêu."
Vũ Dực Tiên lắc đầu ngay: "Không hề, hiện giờ Đại ca của ta chỉ tập trung tinh thần vào Ngũ Sắc Thần Thông của hắn thôi. Vân Tiêu khá thân thiết với Bạch Cẩm sư huynh của chúng ta."
Tử Dao thở phào, mỉm cười nói: "Vậy thì tốt!"
...
Ở một nơi khác trên hải đảo, Trường Nhĩ Định Quang Tiên ngồi uống rượu một mình trên bờ biển, trước mặt bày một đống lớn đồ ăn ngon.
Đột nhiên một bóng người xuất hiện bên cạnh hắn, cười nói: "Ngươi không ngại có thêm một người chứ?"
Trường Nhĩ Định Quang Tiên ngẩng đầu nhìn, tức thì vội vàng quỳ xuống, cung kính hô: "Bái kiến Chuẩn Đề Thánh Nhân."
Chuẩn Đề vươn tay nâng hắn dậy, mỉm cười lên tiếng: "Mau đứng lên, ở đây không có Chuẩn Đề Thánh Nhân gì cả, chỉ có tiểu tu sĩ Chuẩn Đề vô danh tiểu tốt thôi."
Trường Nhĩ Định Quang Tiên đứng dậy, bồn chồn đứng đó, nhất thời hắn không rõ Chuẩn Đề Thánh Nhân muốn làm gì.
"Đùng!"
"Đùng!"
"Đùng!"
...
Từng đám ngũ sắc thần quang rực rỡ nổ tung trên bầu trời, nhuộm bầu trời đen ngòm thành ngũ quang thập sắc.
Khắp nơi trên hải vực thuộc Tây Giáo tràn ngập tiếng hò reo nói cười. Cho dù bình thường bọn hắn có thù hận gì, có nhân quả gì đi chăng nữa thì lúc này bọn hắn cũng buông bỏ hết, uống rượu liên hoan mới là chuyện chính. Không ít thần tiên vừa ngắm nhìn thần quang diễm hỏa trên bầu trời vừa nâng ly rượu.
Chuẩn Đề tự nhiên ngồi xuống, cầm chén trên bàn rồi rót cho mình một chén rượu. Hành động của hắn không hề khiến người ta cảm thấy đường đột mà trái lại còn làm tăng cảm giác thân thiết.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên cũng ngồi xuống phía đối diện. Thật ra trong lòng hắn cũng rất căng thẳng, đây là người cùng thế hệ với sư phụ mình đó!
Chuẩn Đề bưng chén rượu lên, mỉm cười cất lời: "Hình như ngươi có phần mê mang nhỉ? Có thể tâm sự với ta không?" Hắn tự uống rượu và nhâm nhi thức ăn một mình.