Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 270 - Chương 270: Đa Bảo Mất Mặt

Chương 270: Đa Bảo mất mặt

Ào... Một đợt bọt nước văng cao, Thanh Phong lập tức lao ra ngoài.

Ngao Quảng bên cạnh cũng giãn thân rồng, đột ngột bật lên như một chiếc lò xo.

Vô số yêu ma thần tiên còn lại cũng đồng loạt nhảy ra và lao về phía trước như tên bắn. Còn có một số người nhảy lên trên tạo thành một đường hình vòng cung lớn, ví dụ như như đám Đa Bảo, Kim Quang Tiên, Di Lặc... đều nhảy lên trên.

Đủ loại thân ảnh bay lượn giữa không trung. Ngao Quảng đón gió lao ra, thân rồng giãn căng, đột nhiên hắn cảm thấy cách bay trên không dựa vào bật nhảy mà mình chưa từng thử bao giờ cũng rất thú vị!

Bộp! Ngao Quảng chỉ cảm thấy đầu nặng trĩu, một lực lớn truyền đến từ đỉnh đầu, sau đó đầu lập tức chúi xuống, đâm sầm vào trong biển khơi. Biển rộng bỗng trở nên dính nhớp, giữ chặt lấy Ngao Quảng dẫn tới việc chỉ có nửa thân rồng còn lộ ra ngoài, vẫy đuôi không ngừng.

Thanh Phong bên kia cũng chẳng khá hơn là bao, hắn cũng bị người khác đạp một phát, ngã cắm đầu vào trong nước biển, chỉ chừa lại hai chân vùng vẫy, trông vô cùng đáng thương và bất lực.

Ngoài ra còn có đông đảo tiểu yêu tiểu quái rơi thẳng xuống biển, đồng thời cũng có một vài thân ảnh tiếp tục mượn lực để bay lên cao, bật nhảy một lần nữa, vóc dáng tiêu sái biết bao!

Một dải lụa bay ra giữa không trung như linh xà đột nhiên cuốn lấy cái chân thứ ba của Tam Túc Kim Thiềm, mặt Tam Túc Kim Thiềm chợt biến sắc.

Dải lụa bỗng kéo căng, tức thì một lực lớn từ chân truyền tới.

"Ộp!" Tam Túc Kim Thiềm kêu rên một tiếng, cơ thể lập tức bay ra đằng sau. Nguyệt Quang mượn lực tăng tốc, tươi cười bay về phía trước.

Trên đỉnh đầu đột nhiên tối sầm lại, Nguyệt Quang bỗng ngẩng đầu, chỉ thấy một tên Phượng Hoàng nhất tộc có thần văn hình ngọn lửa trên trán đạp một phát lên mặt hắn để mượn lực bay đi.

Nguyệt Quang rơi 'tõm' xuống nước.

Đa Bảo tóm được một con rắn, thình lình quẳng ra ngoài. Con rắn biển dài ngoằng bay ra như quạt gió, 'bộp bộp bộp' quét bay mấy người liên tiếp, diệt sạch một vùng.

Càng lúc càng có nhiều thân ảnh rơi từ trên không trung xuống, đập ầm ầm lên mặt biển. Trong đó có một số người kiệt sức, một số người thì bị tấn công.

Ở bên kia, một chuỗi tràng hạt chụp xuống Chân Vũ làm hắn giẫm chân trái lên chân phải. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, hắn bật lên trăm mét, tràng hạt đập bôm bốp lên người Kim Quang Tiên. Kim Quang Tiên kêu gào thảm thiết rồi rơi xuống, đập lên mặt biển.

Một tên Yêu tộc chợt ôm lấy Chân Vũ, hai người cùng lăn lộn rồi ngã xuống biển, nửa người chìm vào trong nước biển.

Linh Nha Tiên gào to: "Sư huynh, để ta giúp ngươi một tay!" Sau đó hắn di hình đến sau lưng Đa Bảo, thình lình đánh 'bốp' một quyền trúng lòng bàn chân của Đa Bảo.

Linh Nha Tiên lập tức rơi xuống, trong khi Đa Bảo xông thẳng ra ngoài như đạn pháo, đạo bào bay phấp phới.

Di Lặc khoác vai Khẩn Na La, đồng thời hét to: "Vì vinh quang của Tây Giáo, xông lên!" Hắn dùng hết sức mà đẩy, Khẩn Na La chợt lao ra.

Di Lặc cũng rơi xuống biển, mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh bay phía trước.

Đa Bảo nở nụ cười ấm áp, thầm nghĩ vị trí quán quân nhảy xa nhất định thuộc về mình, bởi vì nơi này là Tiệt Giáo mà mình là Tiệt Giáo Thủ Đồ, khí vận tập trung.

Khán giả trên khán đài cũng nhìn hai thân ảnh kia. Các thí sinh dự thi khác đã rơi xuống hết, chỉ còn lại Đa Bảo và Khẩn Na La, kẻ thì xông về phía trước người thì đuổi theo phía sau, cả tốc độ lẫn thân hình đều đang hạ xuống cực nhanh.

Khán giả bất giác cảm thấy hồi hộp, ai sẽ là người chiến thắng đây?

Đa Bảo đang lao đi vun vút thì thân thể bỗng khựng lại, một lực kéo cường đại truyền tới từ phía sau. Hai người đồng thời rơi tõm xuống biển làm bọt nước văng tung tóe. Rất nhiều khán giả chợt đứng phắt dậy, cuối cùng ai thắng?

Sau khi bọt nước tan biến, Minh Hà lớn tiếng nói giữa không trung: "Bây giờ ta tuyên bố người chiến thắng của tổ một là Khẩn Na La của Tây Giáo."

"Khẩn Na La!"

"Tây Giáo thắng rồi!"

"A di đà Phật!"

Trong Tây Giáo vang lên tiếng hò reo vui mừng.

Trong biển rộng, nửa người Đa Bảo chìm trong nước biển, sắc mặt hết sức khó coi, không ngờ mình lại thua tại sân nhà. Hắn quay đầu nhìn Khẩn Na La chỉ cách mình nửa bước.

Khẩn Na La chắp hai tay trước ngực, cất giọng vui vẻ nói: "Cảm ơn sư huynh đã nhường!"

"Thắng là thắng, thua là thua, sao lại nói ta nhường?" Đa Bảo dứt khoát lao thẳng ra khỏi mặt biển.

Khẩn Na La khẽ mỉm cười: "Sư huynh đừng giận, hữu nghị xếp thứ nhất, thi đấu xếp thứ hai."

"Ta không phục!" Ngao Quảng bay từ trong Đông Hải ra, cất tiếng gào to.

Minh Hà hỏi: "Ngươi không phục điểm nào?"

Ngao Quảng giận dữ nói: "Bọn hắn làm trái quy tắc, tấn công ta."

"Trong quy tắc không nói là không được công kích lẫn nhau."

Ngao Quảng sững sờ, không nói hả? Sao mình lại cảm thấy có nói nhỉ?

Thanh Phong cũng bay từ trong Đông Hải ra, tức giận hét to: "Đã nói là nhảy xa chỉ được nhảy một lần nhưng bọn hắn nhảy rất nhiều lần, như vậy là không công bằng đúng không?"

Ngao Quảng gật đầu lia lịa phụ họa: "Đúng thế, ta cũng có ý này, thật là không công bằng!"

Minh Hà giải thích: "Bọn hắn rơi xuống mặt biển một lần thì chỉ tính một lần thôi."

"Xú tiểu tử, ngươi mau cút về đây cho ta." Lão Long Vương bật dậy, tức giận hô.

Bình Luận (0)
Comment