Hạng mục cuối cùng của Hoang Vận Hội là cuộc thi bơi lội trên biển, người chủ trì là Côn Bằng của Bắc Hải.
"Grao!" Một con Thần Long dài nghìn mét lao từ trong biển ra mang theo một cột nước rồi lại ầm ầm chui vào biển khơi phía trước.
Sau đó hắn bơi một đoạn rồi lại lao ra ngoài, đâm sầm xuống mặt biển phía trước.
Tiếp nữa hắn lại lao ra lần thứ ba, từng cột nước bắn từ phía dưới ra các hướng khác nhau, liên tục đập 'bộp bộp bộp' lên người Ngao Quảng.
Grao... grao... Ngao Quảng kêu gào thảm thiết, thân hình mất kiểm soát mà lăn lộn giữa không trung.
Bịch! Một cột nước nện mạnh vào mặt Ngao Quảng, hắn lập tức bay ra ngoài vượt khỏi đường đua, trượt trên mặt biển làm bắn lên từng con sóng lớn, tuyên bố chấm dứt phần thi.
Ngao Quảng nằm trên mặt biển, cả thân rồng bất ổn, cõi lòng tràn ngập tuyệt vọng. Mình lại là người đầu tiên bị loại, tại sao tất cả đều nhằm vào ta?
Di Lặc thuộc Tây Giáo mỉm cười thu tay, ngươi không thấy các thí sinh dự thi khác cũng không dám nhảy ra khỏi mặt nước sao? Ngươi có bị ngu không hả?
Di Lặc nghiêng đầu nhìn Đa Bảo cách đó không xa, cùng lúc đó Đa Bảo cũng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, cả hai hăng hái bơi về phía trước.
Dòng nước ngầm hình thành từng đòn công kích trái phải, cả đường đua đầy rẫy những dòng nước kỳ lạ, hễ sơ sẩy một chút thì sẽ có thí sinh dự thi bị dòng nước ngầm đánh trúng rồi bắn ra khỏi đường đua.
Đến nửa quãng đường sau, số ít tuyển thủ còn trụ lại bắt đầu ra sức.
Trên người Quy Linh thánh mẫu chợt lóe sáng, hóa thành một con Bạch Ngọc Thần Quy, bốn vây chèo nước nhanh chóng đến gần Đa Bảo. Nàng hô: "Sư huynh, ta đến bảo vệ cho ngươi đi trước."
Đa Bảo liếc nhìn nàng chằm chằm, sau đó gật đầu đáp: "Được!"
Quy Linh thánh mẫu bơi lên trước Đa Bảo, bảo hộ cho hắn đi nhanh về phía trước, còn Đa Bảo thì ngăn cản dòng nước ngầm tập kích ở xung quanh.
Các chủng tộc cường đại khác đều nhao nhao biến thành nguyên hình, nhất thời dị thú chạy quanh.
Hai đại hán ở phía sau nhìn nhau, có thể bắt đầu phô bày thực lực được rồi. Nếu bày ra thực lực quá sớm thì sẽ bị kẻ khác nhắm vào, nếu thể hiện thực lực quá muộn thì không thể giành được quán quân, bây giờ là vừa vặn.
Trên người hai bọn hắn chợt lóe sáng, thân ảnh nhanh chóng phồng to, cuối cùng biến thành cự thú to chừng vạn mét, rất nhiều tuyển thủ dự thi bị thân hình căng phồng của cự thú hất bay.
Vô số người trên khán đài hét lên đầy kinh ngạc.
"Là Bắc Hải cự thú!"
"Là Hải Vương thú!"
"Hải Vương thú ở Bắc Hải kìa!"
...
Ầm ầm! Biển khơi cuộn trào, hai hải thú khổng lồ lao vào nhau cuốn lên dòng xoáy ngầm khổng lồ. Một số tuyển thủ dự thi có thực lực yếu bị dòng xoáy quấy nhiễu, lập tức rơi vào trong xoáy nước, đầu óc choáng váng.
Minh Nguyệt ở đằng trước gắng sức bơi về phía trước. Nàng nghe thấy tiếng nước ào ào đằng sau bèn quay đầu nhìn, tức thì trông thấy hai đầu hung thú đáng sợ đang hung hăng xông tới, miệng như cái động đen ngòm, răng như đao kích.
"Á!" Minh Nguyệt kinh hoảng thét to một tiếng rồi dốc sức bơi về phía trước, đồng thời hét ầm lên: "Thanh Phong, mau cứu ta!"
"Đừng sợ, ta tới đây!"
Thanh Phong tiểu đạo đồng nhảy ra khỏi mặt nước rồi lại ngụp vào trong nước trông rất ngầu. Hắn rơi 'bộp' xuống phía trước Minh Nguyệt, tiếp đó quay đầu lại vẫy một phát cực ngầu, bá đạo chìa tay cứu viện.
Minh Nguyệt bắt lấy tay Thanh Phong như túm được cọng rơm cứu mạng. Sau đó nàng đột nhiên dùng sức, Minh Nguyệt lập tức phóng ra ngoài nhưng Thanh Phong lại bắn ra đằng sau, nhất thời hắn ngây ngẩn cả người. Minh Nguyệt, ngươi hại ta!
Trên đỉnh đầu chợt tối om, ầm... một dòng nước ập tới, Thanh Phong lập tức hôn mê bất tỉnh.
Chỉ chốc lát sau Minh Nguyệt cũng không tránh khỏi số phận bị va đập, thét lên một tiếng thảm thiết rồi bay lên trời theo hình xoắn ốc.
Trên khán đài, khóe miệng Bạch Cẩm co giật liên hồi, không hiểu sao tư thế này hơi quen quen!
"Á!" Khi lên đến độ cao nhất định, Minh Nguyệt rơi xuống như vẫn thạch rồi ‘ầm ầm’ ngã vào trong biển khơi. Ngay sau đó, một con bạch quy lao ra đâm sầm vào người nàng. Minh Nguyệt lại gào lên thảm thiết rồi bay về phía trước.
Khi nàng sắp rơi xuống, Di Lặc lại vung một tay lên, tức thì một cột nước khổng lồ phóng ra, ‘ầm ầm’ đánh bay Minh Nguyệt.
Tiếng hét thảm thiết của Minh Nguyệt vang vọng trên mặt biển mãi không dứt tạo thành một chuỗi âm thanh, cuối cùng nàng rơi vào trong biển biến mất không còn tăm hơi.
Quy Linh thánh mẫu truyền âm nói: "Sư huynh, sắp đến điểm cuối rồi, ta đưa ngươi đến đó."
"Được!" Đa Bảo nghiêm túc đáp lời, bất chợt lao từ bên dưới ra. Quy Linh thánh mẫu vỗ một phát, Đa Bảo mượn lực đạo mạnh mẽ phóng ra ngoài với tốc độ cực nhanh, hình thành một thông đạo xoay tròn.
Bên kia, mấy người trong Tây Giáo cùng đánh một chưởng vào lòng bàn chân Di Lặc, Di Lặc cũng đột ngột bay ra ngoài.
Dòng nước sau lưng Huyền Đô xoay tròn tạo thành một dòng xoáy đẩy hắn tiến nhanh về phía trước.
Ở một hướng khác, Kim Quang Tiên ngoái đầu nhìn Trường Nhĩ Định Quang Tiên đằng sau, ánh mắt lấp lóe. Hắn truyền âm nói: "Vì vinh dự của Tiệt Giáo, bây giờ ta sẽ đưa ngươi xông pha về đích."
Trường Nhĩ Định Quang Tiên gật đầu: "Được!" Đột nhiên hắn nhảy ra rồi đáp lên vai Kim Quang Tiên, gập hai chân lại, sau đó một con thỏ duỗi chân phóng vút ra ngoài.