Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 274 - Chương 274: Tình Thế Đảo Ngược

Chương 274: Tình thế đảo ngược

Tất cả cường giả của các chủng tộc khác cũng bắt đầu chạy nước rút về đích.

Lúc này Bắc Hải cự thú đang xông lên dẫn đầu, tất cả những người dự thi cản đường đều bị đánh bay một cách vô tình. Trong khi đó, Minh Nguyệt tiểu đạo cô không ngừng bay lượn giờ đã hoàn toàn mất tăm mất tích, không biết có phải nàng đã bị lấn át hay không.

Bắc Hải cự thú cảm nhận được đủ loại khí tức phía sau càng lúc càng gần.

Một con Bắc Hải cự thú truyền âm nói: "Bây giờ ta sẽ chặn đường cho ngươi theo lời dặn của Yêu Sư, ngươi nhất định phải xông tới, tuyệt đối không được để bọn hắn cướp mất danh hiệu đệ nhất bơi lội, nếu không Bắc Hải ta sẽ mất hết thể diện."

Đầu Bắc Hải cự thú kia gật đầu ‘ầm ầm’.

Bỗng nhiên hắn nhảy ra khỏi mặt biển, bay cao trăm trượng, sau đó ‘rầm rầm’ nện xuống như một ngọn núi lớn làm dậy sóng cuồn cuộn, hình thành bức tường nước khổng lồ chặn ngang đường đua.

Lực va đập mạnh khiến dòng nước ngầm dưới đường đua cuộn trào tạo thành vách tường nước, không thể tùy tiện tới gần.

Những người dự thi khác đâm sầm vào dòng nước ngầm như bức tường nướckia thì tốc độ lập tức giảm mạnh, đa số đều bị dòng nước ngầm mạnh mẽ cuốn đi, không thể kiểm soát phương hướng, bị dòng nước ngầm kéo đi trong tiếng hét kinh hoảng.

Chỉ có ít ỏi cường giả vượt qua dòng nước ngầm, không ngừng xô lên người Bắc Hải cự thú khiến cơ thể hắn liên tục lùi về sau, thế nhưng hắn vẫn vững vàng ngăn cản toàn bộ người dự thi.

Sắc mặt nhóm người dự thi tối sầm, lửa giận bùng lên trong lòng. Bắc Hải cự thú đáng ghét, các ngươi không tuân theo quy tắc nhưng không còn kịp rồi.

Một con Bắc Hải cự thú khác một mình dẫn dầu vượt qua đường đua màu đen, tiến vào hải vực xanh. Giữa không trung, Côn Bằng Yêu Sư nở nụ cười.

"Hú!" Bắc Hải cự thú ló đầu lên mặt biển, ngửa mặt lên trời hò reo đầy kích động, âm thanh hắn phát ra khiến không khí chấn động.

Nụ cười của Côn Bằng lơ lửng trên bầu trời bỗng cứng đờ, hắn nhìn chằm chằm vào Bắc Hải thú đang kích động phía dưới.

Những khán giả khác cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, thì thầm bàn tán.

Ở dưới miệng của Bắc Hải cự thú, Minh Nguyệt tiểu đạo cô ôm chòm râu cự thú, cặp mắt mơ màng, vẻ mặt hoảng sợ. Đáng sợ! Thật đáng sợ! Suýt nữa thì hắn ăn ta rồi!

Côn Bằng Yêu Sư trầm ngâm chốc lát rồi chậm rãi cất lời: "Người đầu tiên vượt qua đường đua là Minh Nguyệt của Ngũ Trang Quan."

"Bốp bốp bốp!" Tiếng vỗ tay vang lên.

Bắc Hải cự thú đang kích động trong biển bỗng ngẩn ngơ. Gì cơ? Minh Nguyệt của Ngũ Trang Quan? Nàng là ai? Chỉ là một kẻ tép riu vô danh tiểu tốt mà cũng có thể vượt trước ta?

Bắc Hải cự thú ngẩng đầu, sốt sắng nói: "Yêu sư, là ta chứ! Người đầu tiên vượt qua đường đua là ta!"

Côn Bằng Yêu Sư răn dạy: "Ngươi tiến về Tiên Thiên đạo thể đi!"

Trên người Bắc Hải cự thú lóe sáng, biến về Tiên Thiên đạo thể.

Ngay sau đó Minh Nguyệt rơi từ trên người Bắc Hải cự thú xuống mặt biển, lúc này nàng mới tỉnh táo lại, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên lẫn vui mừng. Nàng trở thành quán quân rồi hả? Nàng lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ nhìn xung quanh. Có vẻ như trở thành quán quân cũng chẳng có gì khó!

Bắc Hải cự thú chầm chậm cúi đầu, trợn to mắt nhìn Minh Nguyệt trước mặt với ánh mắt tràn đầy phẫn nộ. Hắn siết chặt nắm đấm phát ra tiếng vang răng rắc.

Ầm! Một đám tường vân ngưng tụ thành bục quán quân rơi xuống.

Côn Bằng Yêu Sư lên tiếng: "Mời quán quân lên bục!"

Minh Nguyệt lập tức bay tới bục quán quân rồi đứng lên đó, một cột sáng rọi xuống bao phủ lấy nàng.

Côn Bằng bay đến trước bục trao giải, hai nhân viên công tác của Tiệt Giáo bay tới bưng theo hai cái khay dâng cúp và huy chương lên.

Côn Bằng nhìn huy chương vàng óng ánh mà chợt cảm thấy rất khó chịu. Lẽ ra những thứ này vốn thuộc về Bắc Hải ta, tất cả đều là công đức đó!

Minh Nguyệt nhắc nhở: "Yêu Sư, nên trao giải rồi."

Côn Bằng Yêu Sư cầm huy chương đeo lên cổ Minh Nguyệt, vừa cười vừa nói: "Đây là vinh dự mà ngươi nên nhận được, ngươi đã cho chúng ta thấy tinh thần ngoan cường phấn đấu, không bao giờ từ bỏ."

Minh Nguyệt cười khúc khích: "Tạ ơn Côn Bằng Yêu Sư đã khích lệ, ta sẽ tiếp tục cố gắng. Còn cúp nữa kìa!"

"Ha ha, không để ngươi thiếu đâu." Côn Bằng Yêu Sư trao cúp cho nàng.

Minh Nguyệt một tay cầm huy chương, một tay cầm cúp, vừa khom người hành lễ với bốn phương vừa vui vẻ nói: "Cảm ơn! Cảm ơn sư phụ đã dạy dỗ, cảm ơn Tiệt Giáo cho ta cơ hội này. Mặc dù ta nhận được phần thưởng này là danh xứng với thực nhưng ta sẽ không kiêu ngạo mà sẽ tiếp tục cố gắng."

Bắc Hải cự thú bên dưới siết chặt nắm đấm, nghiến răng ken két, hai mắt đỏ ngầu. Của ta, vốn dĩ phải là của ta! Lại còn danh xứng với thực, ngươi đúng là mặt dày!

Từng tuyển thủ dự thi bay lên nhìn Minh Nguyệt tiểu đạo cô trên bục lĩnh thưởng, trong lòng trào dâng cảm giác hoang đường. Bọn hắn tranh đấu trong thời gian dài như vậy mà lại bị một tiểu đạo cô giành được quán quân, chuyện này đồn ra ngoài thì quả là mất mặt!

Quy Linh thánh mẫu tức tối: "Tất cả chúng ta đều thua tiểu cô nương này ư?"

Đa Bảo bên cạnh bình thản đáp: "Có đôi khi vận khí cũng là một loại thực lực, vận khí của nàng rất tốt."

Côn Bằng Yêu Sư hô to: "Bây giờ ta tuyên bố cuộc thi bơi lội kết thúc, các vận động viên dự thi có thể về chỗ."

Các vận động viên dự thi bay đến khán đài.

Minh Nguyệt một tay cầm kim bài, một tay cầm huy chương kích động chạy về phía Trấn Nguyên Tử.

Côn Bằng cũng lẳng lặng biến mất rồi ngồi vào chỗ dành cho đại lão ở bên trên.

Bình Luận (0)
Comment