Sau khi Thông Thiên giáo chủ tuyên bố Hoang Vận Hội kết thúc, vân ý trên bầu trời biến mất, tu sĩ thuộc các thế lực tốp năm tốp ba tản đi, tươi cười bàn tán sôi nổi.
Sáng sớm hôm sau, các thế lực lần lượt rời đi trong sự tiễn biệt vui vẻ của Tiệt Giáo. Có người vẫn còn hối hận, có người vui mừng, cũng có người tìm Tiệt Giáo để hỏi thăm tình hình Hoang Vận Hội lần sau nhưng có hỏi gì thì đệ tử Tiệt Giáo cũng bảo không biết, mà trên thực tế bọn hắn cũng không biết thật.
Chúng đệ tử đệ tử Tiệt Giáo xếp thành hai hàng trên mặt biển tiễn chân mọi người, Bạch Cẩm dìu Nữ Oa nương nương bước lên loan giá.
Nữ Oa nương nương cúi đầu nhìn hắn và nói: "Trên người ngươi có khí tức của Vu tộc, trong khoảng thời gian này ngươi tiếp xúc với Vu tộc không ít nhỉ!"
Trước ánh mắt của Nữ Oa nương nương, hiếm khi Bạch Cẩm cảm thấy chột dạ như thể bị bắt gian. Phì phì! Hắn lập tức vứt ý nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu, vội vàng giải thích: "Nương nương, đó là do ta đi tìm Vu tộc ở Địa Phủ trao đổi một vài vấn đề liên quan đến hòa bình giữa Vu tộc và Địa Phủ. Người cũng biết là ta đang có chức vụ ở Địa Phủ mà."
"Địa Phủ là Địa Phủ, Bình Tâm là Bình Tâm, sau này ngươi ít qua lại với nàng thôi, sao ta lại hại ngươi cơ chứ!"
"Vâng! Tạ ơn nương nương yêu mến, đệ tử cảm động vô cùng." Bạch Cẩm tỏ lòng cảm kích.
Nữ Oa nương nương gật đầu hài lòng, sau đó bước lên loan giá. Thanh Loan và Thải Phượng kéo loan giá, hót một tiếng rồi đi về phía thiên ngoại.
"Bạch Cẩm!" Một giọng nói vang lên, Bình Tâm nương nương dẫn theo Hình Thiên, Phong Bá, Vũ Sư và một số tộc nhân Vu tộc bước ra trong không khí vui vẻ tiễn biệt của Tiệt Giáo.
Bạch Cẩm vội vàng xoay người, mặt mày tươi cười chạy về phía sau. Hắn đi tới trước mặt Bình Tâm nương nương rồi chắp tay thi lễ: "Nương nương, người phải đi rồi ạ? Sao người không ở lại thêm vài ngày để đệ tử dẫn người đi ngắm phong cảnh Đông Hải cho thỏa thích."
Bình Tâm mỉm cười bảo: "Không cần." Sau đó nàng hỏi: "Vừa nãy Nữ Oa và ngươi nói gì thế?"
"Nữ Oa nương nương dặn dò đệ tử là chuyện của Địa Phủ liên quan tới bản nguyên của tam giới, bảo đệ tử phải hết sức lưu ý."
"Chắc chắn không phải nàng nói như vậy, ngươi không chịu nói thì thôi!
Nhưng ngươi phải nhớ rằng không cần phải quan tâm tới tất cả những gì nàng nói, không nên quá thân thiết với nàng, làm vậy chẳng có ích lợi gì với ngươi cả, ta sẽ không hại ngươi."
"Vâng! Tạ ơn nương nương yêu thương, đệ tử cảm động vô cùng." Bạch Cẩm cung kính đáp lời.
Bình Tâm gật đầu hài lòng. Một thông đạo đen ngòm dẫn tới Minh Giới xuất hiện, Bình Tâm và các cường giả của Vu tộc đi vào trong thông đạo, sau đó thông đạo khép lại rồi biến mất tăm.
Bạch Cẩm đứng thẳng người, thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng xong, hắn lại tự do rồi, hai vị nương nương không dễ hầu hạ chút nào!
Tuy Hoang Vận Hội đã kết thúc nhưng bầu không khí hân hoan náo nhiệt trong Tiệt Giáo vẫn chưa tiêu tan, quan hệ giữa các sư huynh đệ được cải thiện rất nhiều, nửa năm sau bầu không khí này mới dần giảm bớt.
Trong khoảng thời gian này không có đệ tử nào gây chuyện, đại đội chấp pháp cũng trở nên nhàn rỗi.
Vào lúc rảnh rỗi, Bạch Cẩm bay tới trước Chấp Pháp Thần Điện rồi đi vào trong định thị sát công việc, thể hiện quyền uy của bản thân.
Hắn vừa bước chân vào cửa đã trông thấy hai chiếc cúp lấp lánh kim quang, trước cúp là Vũ Dực Tiên tinh thần sáng láng và Kim Cô Tiên đang kể chuyện mình tranh đấu trong cuộc thi tốc độ của tam giới.
"... Không phải ta nói ngoa đâu! Cuối cùng nếu Tây Giáo không giúp Lục Áp thì quán quân không đến lượt hắn mà chỉ thuộc về một mình ta."
"Sư huynh, hình như ta không thấy người của Tây Giáo ra tay."
"Thế thì ngươi không biết rồi! Không phải là chỉ có thể giở trò trong trận đấu đâu. Trong lúc ta đang bay, đột nhiên trên khán đài có một tên đệ tử Tây Giáo nhe răng há miệng với ta dọa ta đến độ pháp lực trì trệ, tốc độ cũng chậm lại, đúng lúc này Lục Áp vượt qua ta. Sau đó ta không từ bỏ, không nhụt chí, vẫn gắng sức chạy về phía trước. Tại thời khắc mấu chốt sau cùng, Lục Áp vẫn bị ta đuổi kịp. Nếu cho ta thêm quãng đường một nghìn dặm thì Lục Áp sẽ bị ta vượt mặt, thật đáng tiếc!"
Kim Cô Tiên kính phục: "Sư huynh giỏi quá!"
Vũ Dực Tiên cười ha hả: "Thường thôi, thường thôi!"
Cộp cộp cộp! Một bóng người đi từ bên ngoài vào.
Vũ Dực Tiên và Kim Cô Tiên lập tức đứng dậy, đồng thanh hô: "Sư huynh!"
Bạch Cẩm mỉm cười: "Tất cả ngồi xuống đi, ta đang buồn chán nên đi dạo thôi."
Vũ Dực Tiên và Kim Cô Tiên ngồi về chỗ cũ.
Bạch Cẩm cũng tìm một chỗ rồi ngồi xuống, tò mò hỏi: "Khổng Tuyên đang cầm một cọng lông vũ ở bên ngoài làm gì thế?"
Vũ Dực Tiên cười khanh khách: "Hắn nhớ tiểu tẩu tử ấy mà!"
Bạch Cẩm ngạc nhiên hỏi: "Khổng Tuyên có đạo lữ từ bao giờ thế? Là sư muội đồng môn của chúng ta à?"
"Là Chu Tước Thiên Nữ Tử Dao, hôn sự do Chu Tước Thánh Tôn đích thân định ra."
Chà, Phượng mẫu sinh ra Khổng Tước Đại Bằng, Khổng Tước và Chu Tước lại có hôn ước, sư đệ của mình có lai lịch thật đáng gờm, một con Bạch Hạc bình thường như hắn rất áp lực đó! Hắn cảm thấy cuối cùng sẽ có một ngày bản thân bị các sư đệ sư muội bỏ xa.