Trong đầu Bạch Cẩm nảy ra rất nhiều ý nghĩ, hắn lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Bỗng dưng hắn cảm thấy đại đội chấp pháp không tốt đẹp cho lắm.
Vũ Dực Tiên hỏi với vẻ khó hiểu: "Sư huynh, ngài đi đâu vậy?"
"Ta về tu luyện!"
"Sư huynh, tu luyện cảnh giới Đại La cũng vô dụng thôi, phải ngộ đạo! Ta có Tốc Độ đạo nhưng ta lại thích Âm Dương đại đạo hơn."
Bạch Cẩm lập tức bước nhanh hơn.
...
Nửa năm sau, keng keng keng... ba tiếng Tụ Tiên Chung vang lên, văng vẳng khắp hải vực Tiệt Giáo.
Tất cả các đệ tử Tiệt Giáo sôi nổi rời khỏi đạo tràng đi về phía Bích Du Cung, nhất thời vạn tiên triều thánh.
Thân ảnh Thông Thiên xuất hiện trong Bích Du Cung, hắn nhìn đông đảo đệ tử bên dưới và nói: "Hôm nay ta truyền đạo thụ nghiệp, các ngươi hãy tĩnh tâm lắng nghe, không được làm ồn."
"Vâng!" Toàn thể đệ tử cung kính trả lời.
"Phu đạo sinh vu vô, tiềm chúng linh nhi mạc trắc; thần ngưng vu hư, diệu vạn biến nhi vô phương, yểu minh hữu tinh nhi thái định phát quang, thái huyền vô tế nhi trí hư thủ tĩnh, thị chi vị đại động giả dư..."
Thánh Nhân giảng đạo huyền ảo khó lường, trong một thoáng ngẩn ngơ chúng đệ tử đã chìm vào một mảnh hỗn độn, quên cả thời gian không gian, dường như có được lại tựa như đã mất đi.
Thời gian ba trăm năm trôi qua, bỗng nhiên âm thanh giảng đạo dừng lại.
Chúng đệ tử phía dưới hoảng hốt giây lát mới hoàn hồn, ai nấy đều quỳ rạp xuống bái lạy, cảm kích nói: "Tạ ơn sư tôn đã truyền đạo."
Giọng nói của hơn vạn đệ tử cùng cất lên vang vọng trong Bích Du Cung.
Trên ghế chủ vị, Thông Thiên giáo chủ gật đầu hài lòng: "Các ngươi đi đi!"
Chúng đệ tử đứng dậy, yên lặng đi ra ngoài, âm thanh đại đạo vẫn văng vẳng trong đầu, từng suy nghĩ nối tiếp nhau xuất hiện.
Bạch Cẩm về Điểu Sào, ngồi trong phòng nhập thần hồi tưởng lại đại đạo mà sư tôn đã giảng.
Đột nhiên có một giọng vang lên bên ngoài: "Sư huynh, sư huynh có nhà không?"
Bạch Cẩm chợt bừng tỉnh khỏi cơn trầm tư, ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn. Ai đến đây vào lúc này thế nhỉ? Chẳng phải là mọi người đang sắp xếp lại thần thông thuật pháp mà mình lĩnh ngộ được hay sao? Hắn bèn đứng dậy đi ra ngoài.
Một tiểu đạo đồng mọc ngân giác trên đầu đang đứng ngoài cửa. Khi trông thấy Bạch Cẩm, hắn lập tức chắp tay thi lễ, cười hì hì chào hỏi: "Bái kiến sư huynh!"
Bạch Cẩm tươi cười lên tiếng: "Thì ra là Ngân Linh sư đệ, sư đệ đến đây vì chuyện gì? Đại sư bá có gì dặn dò ư?"
"Sư huynh, lão gia giảng đạo ở Bát Cảnh Cung, mời ngươi tới dự." Ngân Linh cung kính trả lời.
Ồ, lại là nghe đạo, sư phụ vừa mới giảng đạo xong, ta còn chưa lĩnh ngộ đâu! Có điều ngoài mặt Bạch Cẩm vẫn tỏ lòng cảm kích: "Đại sư bá vẫn nhớ tới đệ tử, đệ tử cảm động vô cùng. Chúng ta mau đi thôi, đừng để Đại sư bá chờ sốt ruột." Không gian nổi gợn sóng, hai người biến mất chỉ trong nháy mắt.
Ba trăm năm sau, Bạch Cẩm rời khỏi Bát Cảnh Cung trong ánh mắt tiễn đưa tràn đầy hòa nhã của Thái Thượng. Sau đó hắn mơ mơ màng màng đi về Tam Quang Tiên Đảo của Tiệt Giáo, lúc thì trong đầu văng vẳng Thượng Thanh đại đạo mà sư tôn giảng, lúc thì xuất hiện Thái Thanh đại đạo mà sư bá giảng, rất nhiều đại đạo chí lý rục rịch trong đầu hắn.
"Sư huynh!" Tiếng gọi vui mừng lập tức đánh thức Bạch Cẩm. Hắn đứng dậy, mơ màng đi ra ngoài.
Một tiểu đạo đồng đang đứng trước Điểu Sào cười tủm tỉm.
Bạch Cẩm nhìn tiểu đạo đồng, trong lòng dấy lên dự cảm không lành. Hắn vội vàng lên tiếng: "Bạch Hạc, ngươi không ở Ngọc Hư Cung chăm sóc sư bá à, sao lại đến Đông Hải? Chẳng lẽ ngươi lén chạy ra ngoài? Không được đâu, ngươi mau trở về chăm sóc sư bá của ta đi!"
Bạch Hạc đồng tử cười hì hì: "Đương nhiên ta đến vì có chuyện tốt đây! Lão gia đang giảng đạo, mời sư huynh tới nghe đạo."
Bạch Cẩm giơ tay gõ trán, trong lòng trào dâng cảm giác bất lực. Nhị sư bá cũng muốn giảng đạo, vì sao lần nào giảng đạo thì sư phụ và các sư bá cũng tiến hành tập thể thế?
Bạch Hạc đồng tử lo lắng hỏi: "Sư huynh, ngài bị làm sao thế?"
"Không sao, sư huynh vui quá ấy mà! Đi nào, chúng ta tới Côn Luân Sơn thôi, đừng để sư bá chờ sốt ruột." Không gian nổi gợn sóng, thân ảnh hai người lập tức biến mất.
Trong Bích Du Cung, Thông Thiên lộ rõ vẻ mặt không vui. Đại huynh và Nhị huynh đáng ghét, bọn hắn ngang nhiên giành đồ đệ với ta đây mà! Trong lòng hắn nảy ra một ý, hay là sau này đối xử với Bạch Cẩm tốt hơn một tí, nếu không dễ bị cướp mất đó!
Lại thêm ba trăm năm nữa trôi qua, Bạch Cẩm bỗng xuất hiện trước Điểu Sào, bước chân lảo đảo. Hắn vội vàng vịn tường nghỉ ngơi một lát, sau đó gật gà gật gù đi chậm rì rì vào trong Điểu Sào, tiến vào phòng ngủ rồi nằm lăn ra giường ngủ say.
Trước đây ở Côn Luân Bạch Cẩm cũng thường xuyên nghe Tam Thanh giảng đạo. Lúc ấy hắn chỉ thấy như nghe thiên thư vậy, ngoài hoa mắt chóng mặt ra thì chẳng có cảm giác gì đáng kể. Bây giờ sau khi hắn đã đạt thành Đại La lại được nghe sư phụ và sư bá giảng đạo, cảnh giới càng sâu thì càng lĩnh ngộ được sự huyền ảo của đại đạo trong đó, tất nhiên là sức ảnh hưởng hơn xa ngày trước, sau ba lần nghe đạo hắn kiệt sức luôn.