Trong lúc mọi người đi trên con đường ở Kim Ngao Đảo, Kim Linh tươi cười lên tiếng: "Chúc mừng hai vị sư huynh."
Quy Linh thánh mẫu mỉm cười: "Ngũ Đế chi sư chẳng là gì cả, Bạch Cẩm sư huynh có thể trở thành Thiên Hoàng chi sư mới thật sự lợi hại!"
Đa Bảo bên cạnh sa sầm sắc mặt. Nếu không phải tại Bạch Cẩm thì Thiên Hoàng chi sư phải là của hắn. Thảo nào lúc trước tổ chức Hoang Vận Hội, Bạch Cẩm hay chạy tới Oa Hoàng Điện, thì ra lúc đó hắn đã nhắm tới vị trí Thiên Hoàng chi sư rồi. Không biết hắn đã tặng Nữ Oa nương nương cái gì mà có thể khiến nàng giao vị trí Thiên Hoàng chi sư cho hắn. Thường ngày hắn không tu luyện ngộ đạo, chỉ biết đi đường ngang ngõ tắt.
Bạch Cẩm khiêm tốn nói: "Tất cả là nhờ Nữ Oa nương nương ưu ái. Thật ra ta cảm thấy Đại sư huynh mới là người thích hợp nhất cho vị trí Thiên Hoàng chi sư."
Quy Linh thánh mẫu cười khẽ, đảo mắt nhìn Đa Bảo.
Đa Bảo nhìn thẳng, bình thản cất lời: Nữ Oa nương nương đã ưng ý ngươi thì ngươi càng phải nỗ lực hơn nữa, đừng làm mất thể diện của Tiệt Giáo ta trước mặt Nữ Oa nương nương."
"Vâng! Ta biết rồi, cảm ơn sư huynh đã dạy."
Đa Bảo gật đầu, bay lên rời khỏi Kim Ngao Đảo.
Bạch Cẩm tạm biệt Vô Đương thánh mẫu, Kim Linh thánh mẫu và Quy Linh thánh mẫu, sau đó cũng bay lên rời khỏi Kim Ngao Đảo.
Bạch Cẩm bước trên mặt biển đi đến Tam Quang Tiên Đạo, trong lòng ôm ấp niềm vui mơ hồ. Phải chăng nữ Oa nương nương cho mình làm Thiên Hoàng chi sư chứng tỏ nàng đã coi mình là người một nhà?
Đối với Bạch Cẩm thì ý nghĩa của chỗ dựa này còn quan trọng hơn Thiên Hoàng chi sư, hình như hắn đã ôm chắc núi dựa Nữ Oa nương nương rồi.
Trong đầu Bạch Cẩm nảy ra vô vàn ý nghĩ. Hắn đang đi về phía trước thì đột nhiên choáng váng, ngay sau đó hắn tiến vào trong một đường hầm xoay tròn.
"Á!" Bạch Cẩm sợ hãi hét một tiếng theo bản năng, gắng sức giãy giụa nhưng vô dụng. Bỗng bên ngoài Oa Hoàng Thiên xuất hiện một thông đạo, Bạch Cẩm rơi 'bịch' từ trong thông đạo xoay tròn xuống sàn nhà.
Hắn vừa lắc đầu vừa vội vàng đứng dậy. Ôi cái cảm giác quen thuộc này! Hắn ngẩng đầu thì trông thấy Nữ Oa nương nương đang ngồi ngay ngắn trên vân sàng.
Bạch Cẩm cuống quít quỳ xuống bồ đoàn, cung kính bái lạy: "Đệ tử bái kiến Nữ Oa nương nương, nương nương cát tường như ý."
Nữ Oa nương nương mỉm cười bảo: "Đứng lên đi!"
"Vâng!" Bạch Cẩm nhổm dậy ngồi xếp bằng trên bồ đoàn. Hắn nhìn Nữ Oa nương nương, ngạc nhiên hỏi: "Nương nương có chuyện gì vui thế ạ?"
"Ồ, sao ngươi lại hỏi vậy?"
Bạch Cẩm cất giọng ngâm nga: "Dáng sinh hai má lúm đồng tiền đào hoa, lông mày lá liễu đượm gió xuân."
Nữ Oa nương nương bật cười ha ha: "Mấy ngày không gặp, ngươi lại khéo ăn nói hơn rồi đấy."
"Nói theo tiếng lòng, đệ tử nói theo tiếng lòng mà thôi."
Nữ Oa nương nương hỏi: "Ngươi qua lại thân thiết với Bình Tâm nương nương phải không?"
Bạch Cẩm vội lên tiếng: "Khởi bẩm nương nương, đệ tử vâng theo lời dạy của nương nương, đang xa cách Bình Tâm nương nương của Địa Phủ."
"Ta nhờ ngươi đi làm một việc!"
"Mời nương nương sai bảo."
"Ta muốn ngươi đưa chân linh của Phục Hy vào trong luân hồi, chuyển thế làm Nhân tộc."
Bạch Cẩm ngập ngừng giây lát rồi nói: "Nương nương, cửa ải cuối cùng của luân hồi là Mạnh Bà Đình, trong Mạnh Bà Đình có Mạnh Bà, mà Mạnh Bà lại là Bình Tâm nương nương hóa thân. Nếu đưa chân linh của Phục Hy đại thần vào luân hồi thì không thể lừa được Bình Tâm nương nương."
Nữ Oa bình thản cất lời: "Đó là chuyện của ngươi!"
Bạch Cẩm nhăn mặt nói: "Nương nương, vậy chẳng phải là người làm khó ta sao?"
Nữ Oa nương nương khẽ mỉm cười: "Nếu ngươi và Bình Tâm qua lại thân thiết thì chuyện này không tính là việc gì khó đối với ngươi. Nếu ngươi không đồng ý làm thì ta tìm người khác là được."
Bạch Cẩm cuống quít gật đầu: "Ta đồng ý! Đệ tử nhất định sẽ cố hết sức đưa chân linh của sư thúc vào Địa Phủ."
Nữ Oa nương nương chỉ tay, một đốm sáng màu trắng muốt bay về phía Bạch Cẩm và lơ lửng trước mặt hắn.
Bạch Cẩm lập tức trịnh trọng thu chân linh của Phục Hy lại, dùng tiên lực bao bọc hết lớp này đến lớp khác. Thật ra cho dù hắn ra tay toàn lực cũng không thể mài hỏng chân linh của Phục Hy nhưng bất kể chân linh cứng rắn cỡ nào đi chăng nữa hắn cũng phải bày tỏ thái độ.
"Ngươi đi đi!" Nữ Oa nương nương gật đầu hài lòng. Nàng vung tay lên, thân ảnh Bạch Cẩm biến mất trong chớp mắt.
Một khắc sau Bạch Cẩm lảo đảo ra khỏi dòng xoáy, lúc này hắn đã đến bên trong Địa Phủ. Hắn nhìn âm phong rít gào xung quanh, quỷ hồn bị quỷ sai áp giải đang đi về phía trước theo thứ tự.
Hai đạo thần quang bay vụt tới, đáp xuống trước mặt Bạch Cẩm rồi hóa thành hai Âm Thần.
Đầu Trâu Mặt Ngựa cung kính chắp tay thi lễ: "Bái kiến thượng tiên."
"Đứng dậy đi!"
Đầu Trâu Mặt Ngựa đứng thẳng người.
Mặt Ngựa nhếch miệng nở nụ cười đáng sợ: "Thượng tiên, ngài muốn đi đâu? Để ta dẫn đường cho ngài."
"Không cần đâu, các ngươi đi làm chuyện của mình đi! Ta tùy tiện xem thôi."
"Vâng!" Đầu Trâu và Mặt Ngựa cung kính đáp lời.
Bạch Cẩm bay về phía trước, trong tay tay hắn chợt lóe lên rồi xuất hiện một khúc gậy gỗ. Tất cả các nơi ở Địa Phủ đều thông với nhau, hắn vừa đi vừa nhìn ngang ngó dọc làm bộ nghiêm túc quan sát công việc của Địa Phủ khiến cho Thập Điện Diêm La và vô số Âm Thần vô cùng căng thẳng, tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực làm việc, không dám lười biếng chút nào.