Thần Nông loạng choạng hai bước, đau lòng kêu lên: "Nữ nhi tội nghiệp của ta!"
Những người khác cũng bốn mắt nhìn nhau, không cách nào có thể liên hệ được con Ma Điểu đáng sợ kia với Nữ Oa nhu thuận.
Một vị đại hán nghiêm nghị nói: "Nữ oa cũng đang báo thù Đông Hải Long Tộc, vậy chẳng phải đã chứng minh rằng hung thủ giết người chính là Đông Hải Long tộc hay sao."
Những người khác cũng gật đầu.
Bạch Cẩm có chút giận dữ nói: "Các người là đồ ngốc hay sao, hung thủ mà nữ oa nhìn thấy chính là Long tộc, vậy thì đương nhiên nàng ấy cũng sẽ nghĩ kẻ giết người chính là Long tộc, nhưng những gì mà nàng nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật."
Vị đại hán đó nói: "Nhưng là hiện tại mọi thứ đều cho thấy Long tộc là kẻ sát nhân, những gì Thánh Sử người nói mới đều là phỏng đoán."
Phỏng đoán sao? Thái Thượng sư bá đã nói rằng giữa Nhân tộc và Long tộc ắt hẳn phải có một ẩn tình khác, trước đây Đông Hải Lão Long Vương thậm chí còn không tiếc phát hạ lời thề thiên đạo, khi vị vua già của Biển Đông Hoa Đông từng tuyên thệ với thiên đình, tất cả những điều này đều đã biểu lộ rõ ràng rằng thực sự đã có một sự hiểu lầm giữa hai tộc, trong đầu Bạch Cẩm hiện lên tầng tầng ý niệm.
Trong đại điện nhất thời lâm vào một mảng yên lặng.
Thần Nông trong chốc lát hoảng hốt, đột nhiên quỳ trên mặt đất, khóc thảm kêu lên: "Cầu xin Thánh Sử hãy cứu lấy nữ oa! Nó vẫn còn là một đứa trẻ!"
Khi nghĩ đến cảnh con mình không những đã chết, mà còn trở thành một con ma điểu không có linh trí, ngày qua ngày bốc núi lấp biển, trong lòng cũng dấy lên từng trận đau đớn quặn thắt.
Toàn bộ Đại hiền bên cạnh Nhân tộc cũng quỳ xuống sàn.
Bạch Cẩm phất tay nói: "Đứng dậy hết đi!"
Tất cả không thể chống lại mà đứng thẳng người, hốc mắt Thần Nông Thị đỏ bừng van xin nhìn về phía Bạch Cẩm, đôi môi khẽ run rẩy, thân hình thẳng tắp cúi xuống.
Bạch Cẩm nghiêm nghị nói: "Ta sẽ cố gắng hết sức vì Nữ Oa. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là cuộc chiến giữa hai tộc Nhân Long, tuyệt đối không được khai chiến."
Một lão giả không cam tâm nói: "Thánh sứ, đối với ngươi thì Long tộc quan trọng đến vậy sao?"
Bạch Cẩm nghiêm túc nói: "Đừng nghĩ ta đến đây để làm thuyết khách cho Long tộc. Ta là Thánh sứ của Nhân tộc, mọi thứ ta làm đều vì lợi ích của Nhân tộc. Hiện tại, Nhân tộc hoàn toàn không thể đánh lại Long tộc. Hơn nữa, người giết hại Nữ Oa có khả năng là một người khác. Hắn thúc đẩy tất cả chuyện này là vì muốn thấy Nhân tộc và Long tộc lưỡng bại câu thương, còn hắn thì ngư ông đắc lợi. Lẽ nào các ngươi muốn nhìn thấy hung thủ giết hại Nữ Oa nhởn nhơ ở bên ngoài? Chẳng lẽ các ngươi muốn ngoan ngoãn rơi vào cái bẫy của người khác mà rước lấy tai họa cho cả Nhân tộc? Ta đã tận mắt chứng kiến Nhân tộc ra đời, đích thân bảo vệ Nhân tộc không biết bao nhiêu năm nay. Ta đã nhìn thấy Vu Yêu sát hại Nhân tộc, nhìn thấy sự bất khuất của Nhân tộc, cũng chính tay ta đã mở ra thông đạo cho Nhân tộc, đích thân nhận Phục Hy làm đồ đệ thúc đẩy sự thống nhất của Nhân tộc. Trong thiên địa này, không ai hiểu rõ Nhân tộc hơn ta, cũng không có ai quan tâm Nhân tộc hơn ta." Trong lòng âm thầm nói thêm một câu: "Ừ, Nữ Oa nương nương ở ngoài thiên địa mà." Trong đại điện lập tức yên tĩnh lại.
Thần Nông Thị nói: "Nhân tộc chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Xin Thánh sứ nói rõ!"
Bạch Cẩm nghiêm nghị nói: "Hiện tại có một tấm lưới đen khổng lồ đang bao phủ bầu trời của Nhân tộc và Long tộc. Việc chúng ta phải làm bây giờ chính là tìm ra người đã quăng tấm lưới này. Mọi người phải tìm ra và vạch trần tấm lưới đen đang ẩn mình này, nếu không thì từng giờ từng khắc Nhân tộc và Long tộc đều luôn ở trong tình cảnh nguy hiểm."
Lão giả mờ mịt nói: "Thánh sứ, chẳng phải bây giờ vẫn chưa tìm ra manh mối sao?"
"Đó là tương kế tựu kế, để cho Nhân tộc và Long tộc giao chiến. Nếu như thực sự có ai đó muốn thúc đẩy cuộc chiến giữa Nhân tộc và Long tộc, vào lúc cuộc chiến giữa Nhân tộc và Long tộc quyết liệt nhất, chắc chắn hắn sẽ hành động."
Tất cả Nhân tộc trong đại điện đều chắp tay thi lễ nói: "Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Thánh sứ."
"Được! Các ngươi đã sẵn sàng rồi chứ! Cho dù đây không phải là cuộc chiến thực sự thì ta vẫn hy vọng các ngươi có thể thể hiện sự oai phong của Nhân tộc ta."
"Vâng! Bọn ta sẽ không để Thánh sứ thất vọng." Toàn bộ Nhân tộc trong đại điện đều đồng thanh hét to.
Bạch Cẩm bước ra khỏi đại điện rồi cưỡi mây đạp gió đi về phía Đông.
...
Trên mặt biển Đông Hải, bốn con Thần Long đang bay vòng vòng vây lấy một con Ma Điểu.
Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, dưới mặt biển sóng cuộn ngập trời, cả thiên địa ngập trong hơi thở chết chóc.
"Gầm!"
"Quác!"
...
Tiếng rồng ngâm, chim hót liên tục vang lên, âm thanh vang tận mây xanh.
Bốn đầu Thần Long đồng loạt phun ra một màn sương lạnh về phía Ma Điểu.
Tinh Vệ Ma Điểu dang rộng đôi cánh, ma hoả cuồn cuộn bay ngập trời ngăn lại lớp sương mù lạnh lẽo.
Đông Hải lão Long Vương giận dữ nói: "Rốt cuộc Ma Điểu ngươi từ đầu tới? Đông Hải Long tộc ta có đắc tội với ngươi sao?"
"Tinh Vệ!" Tiếng chim hót chói tai vang lên, Ma Điểu lập tức lao về phía Đông Hải Long Vương, đôi cánh như đao chém ngang màn sương lạnh.