Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 302 - Chương 302: Bạch Cẩm Đến Nhân Tộc

Chương 302: Bạch Cẩm đến Nhân tộc

Huyền Đô ẩn thân xuất hiện giữa không trung, kinh ngạc nhìn Bạch Cẩm bước xuống, sao tự dưng sư huynh lại phách lối tới như vậy?

Nhân tộc phía dưới tràn đầy kính nể, không hiểu sao lại cảm nhận được một loại cảm giác kinh sợ, mấy cái tên này có vẻ như vô cùng dọa người.

Bạch Cẩm bước xuống từ cầu vồng, chậm rãi tản mạn giữa trời đất, Công Đức Kim Luân sau đầu toả sáng khắp Trần Đô.

Thần Nông hơi lưỡng lự một lát rồi khom người thi lế, kính cẩn nói: "Tôn sùng Thánh Sử Bạch Cẩm đạo quân! Tôn sùng người cai quản âm phủ Bạch Cẩm đại đế! Tôn sùng Kim Tiền Chi Vương Bạch Cẩm thần chủ!"

Các vị đại hiền triết khác của Nhân tộc cũng đều cúi người hành lễ, cung kính nói: "Tôn sùng Thánh Sử Bạch Cẩm đạo quân! Tôn sùng người cai quản âm phủ Bạch Cẩm đại đế! Tôn sùng Kim Tiền Chi Vương Bạch Cẩm thần chủ!"

"Tôn sùng Thánh Sử Bạch Cẩm đạo quân! Tôn sùng người cai quản âm phủ Bạch Cẩm đại đế! Tôn sùng Kim Tiền Chi Vương Bạch Cẩm thần chủ!" Thanh âm vang vọng khắp Trần Đô.

Giữa những lời tôn sùng to lớn ấy, Bạch Cẩm thu hồi lại Công Đức Kim Luân, bước vào trong cung điện cùng với Thần Nông và các vị hiền triết khác, ngồi vào trong đại điện.

Cho dù Thần Nông không có được địa vị cao thì người trước mặt cũng không chỉ là một vị thần tiên cường đại mà còn là một vị Thánh Sứ có đại ân với Nhân tộc, hơn nữa còn là lão sư của Thiên Hoàng Phục Hy, sao Thần Nông dám kiêu ngạo chứ?

Bạch Cẩm ngồi đối diện với Thần Nông, mở miệng nói: "Mục đích ta đến đây, chắc các người cũng đã đoán được."

Trong đại điện nhất thời trầm lặng, Thần Nông thấp giọng nói: "Ta biết, Thánh Sử tới đây là vì chuyện của Nhân tộc và Long tộc."

Bạch Cẩm nghiêm nghị nói: "Vậy ngươi có biết, một khi khai chiến thì Long tộc sẽ dốc toàn bộ lực lượng, Nhân tộc cũng sẽ vì ngươi mà sinh linh đồ thán?"

Một vị đại hán với mái tóc dài choàng khăn choàng đứng ở một bên, buồn bực nói: "Thánh Sứ, chúng ta không sợ chết, trước đây chúng ta đã từng muốn sống nhưng bây giờ Nhân tộc ta muốn kiêu hãnh mà sống, Nữ Oa chính là nhi nữ của Cộng Chủ chúng ta nhưng nàng đã bị Long tộc giết chết ở Đông Hải, nếu thù này không báo thì Nhân tộc ta gượng không nổi sống lưng."

Những người khác cũng gật đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía Bạch Cẩm, trong mắt hiện lên ý chí kiên cường bất khuất.

"Sao ngươi biết được kẻ giết hại nữ oa là người của Long tộc? Nếu như không phải thì sao?"

Một vị nữ tu đứng bên cạnh hét lên: "Tuyệt đối không thể, chính mắt ta đã nhìn thấy."

"Đôi mắt ngươi có đôi khi cũng sẽ đánh lừa ngươi đấy. Ở Hồng Hoang, có những lúc mắt nhìn thấy cũng chưa chắc đã là sự thật."

Hào quang trên thân Bạch Cẩm sáng lên, ngao một tiếng, một con Thần Long bay ra từ ánh hào quang.

Vô số Nhân tộc đột nhiên đứng bật dậy, vội vàng vây quanh Thần Nông, kinh hãi nhìn Thần Long. Trong đầu bọn hắn lóe lên một ý niệm, chẳng lẽ Thánh sứ là do Thần Long giả mạo?

Bạch Cẩm hoá thành Kim Long, kim lân lấp lánh, thân hình thon dài uy vũ bất phàm, dạo quanh một vòng xung quanh cung điện rồi trở về vị trí cũ hoá lại hình dáng con người.

Nữ tu kinh hãi kêu lên: "Ngươi không phải là Thánh sứ, rốt cuộc ngươi là ai?"

Bạch Cẩm cười nói: "Ta chính là ta, là đệ tử của Tiệt Giáo, là Thánh sứ của Nhân tộc, là người cai quản âm phủ, là Kim Tiền Chi Thần."

Thần Nông vươn tay tách đám người trước mặt ra, nghiêm nghị nói: "Ý của Thánh sứ là, hung thủ giết hại nữ oa không phải là Long tộc mà là một kẻ khác giả mạo Long tộc?"

Bạch Cẩm gật đầu nói: "Không sai!"

Nữ tu đứng bên cạnh theo bản năng phản bác nói :"Không thể nào, ta sẽ không nhận lầm khí tức của Long Tộc."

"Ngươi vừa nãy cũng cho rằng ta chính là người của Long tộc."

Nữ tử nén lại, nét mặt thay đổi.

Thần Nông trầm giọng nói: "Thánh sứ, đây chỉ là một loại phỏng đoán của người mà thôi."

Bạch Cẩm bất đắc dĩ nói: "Các ngươi động não mà suy nghĩ chút đi, Long tộc vô duyên vô cớ dậy sóng nhấn chìm đám người Nữ Oa, sau đó lại cố ý lộ ra thân hình giết chết nữ oa, cuối cùng lại để những Nhân tộc bị thương nặng trở về báo tin. Hết thảy những điều này chẳng phải có chút thuận lý thành chương sao!"

Vẻ mặt của tất cả Nhân tộc trong đại điện đều biến đổi không ngừng, hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra, quả thực có gì đó không đúng lắm.

Thần Nông lập tức hỏi: "Thánh sứ, ngài có bằng chứng gì không?"

Bạch Cẩm lắc lắc đầu nói: "Thật ra ngay từ lần đầu tiên các ngươi đụng độ với Long tộc thì ta đã âm thầm điều tra rồi nhưng cũng không có chút manh mối nào."

Thần Nông bình thản nói: "Xin Thánh Sử hãy lượng thứ cho ta, bây giờ ta chỉ có thể cho rằng chính Long tộc đã giết chết con gái của ta, Nhân tộc và Long tộc buộc phải có một trận đại chiến."

Những người khác cũng gật đầu, ánh mắt kiên định.

Ánh mắt Bạch Cẩm thoáng chốc lóe lên: "Nếu như Nữ Oa vẫn chưa chết thì sao?!"

“Cái gì?” Thần Nông kinh ngạc kêu lên, trong mắt sáng lên vẻ kích động, hắn đột nhiên tiến lên hai bước, mong chờ nói: “Thánh sứ, ngài… ngàii nói cái gì?”

"Còn nhớ Ma Điểu trên biển kia không?"

"Tinh Vệ Điểu!"

"Không sai, đó chính là hóa thân của Nữ Oa. Sau khi chết đi, Nữ Oa oán niệm khó tan, không hiểu vì lý do gì mà lại hóa thành Ma Điểu Tinh Vệ, bị ma niệm che mờ tâm trí, một lòng muốn trả thù Long tộc, không ngừng đắp núi lấp biển.”

Bình Luận (0)
Comment