Lão Long Vương quan sát Bạch Cẩm, cười ha hả nói: "Vậy thì đa tạ huynh đệ."
Bạch Cẩm gật đầu chân thành nói: "Chúng ta là người một nhà mà!"
Lão Long Vương từ trên chủ vị bay xuống, nắm lấy tay Bạch Cẩm, cảm động nói: "Đúng vậy! Chúng ta là người một nhà!"
Bạch Cẩm cầm ngược lại tay của lão Long Vương, kích động nói: "Thân nhân, đừng nói gì hết, ta hiểu mà."
"Vẫn là Bạch Cẩm huynh đệ hiểu ta, ta rất cảm động."
"Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, thân nhân ở lại nơi này đợi tin của ta, ta đến Nhân tộc tìm hiểu trước một phen."
Lão Long Vương xúc động nói: "Đa tạ huynh đệ, huynh đệ yêu tâm, ngươi chưa tới thì chắc chắn ta sẽ không làm bừa. Huynh đệ! Nếu có thể thì ta vẫn muốn cho Nhân tộc một cơ hội ăn năn, dù sao Nhân tộc cũng mới đản sinh, không thể tránh khỏi sai lầm, chúng ta phải rộng lượng!"
"Huynh trưởng, như vậy có phải quá dễ dãi với Nhân tộc rồi không?
"Huynh đệ! Long tộc có tấm lòng bao la như biển rộng."
Hai người lưu luyến chia tay, Bạch Cẩm rời khỏi Đông Hải Long Vương dưới ánh mắt của bốn vị lão Long Vương.
Quay người lại, nụ cười trên mặt hai người đồng thời biến mất, trong đầy thoáng hiện lên một ý niệm: "Lão gian long/ Tiểu gian hạc."
Sau khi Bạch Cẩm rời đi, Tây Hải Long Vương cao hứng nói: "Đại ca, quan hệ giữa ngươi và đệ tử Triệt Giáo thật tốt! Thật khiến lão Long ta hâm mộ."
Hai vị Long Vương khác cũng gật đầu liên tục.
"Ta cũng chỉ gặp mặt hắn vài lần, không thể nói là giao tình."
"Ách…" Tây Hải Long Vương hoài nghi nói: "Ta thấy các ngươi còn thân thiết hơn cả người thân nữa mà! Quả thực là đổi mệnh giao tình."
Đông Hải lão Long Vương im lặng nói: "Chỉ là một chút xã giao bên ngoài mà thôi, nếu ai tưởng thật thì quả là ngu ngốc."
Đông Hải Long Vương quay người đi về phía Long Cung.
Ách… Ba vị Long Vương nghẹn họng không nói lên lời, ta còn tưởng thật! Đồng thời cũng dâng lên một cảm giác may mắn, cũng may Tiệt Giáo ở Đông Hải, nếu ở hải vực của chúng ta thì ta thực sự sẽ không ứng phó được vị Tiệt Giáo Thủ Đồ này. Sau đó, ba vị Long Vương vội vàng đuổi theo.
Nam Hải lão Long Vương hỏi: "Đại ca, không phải chúng ta đang thương lượng làm cách nào để đối phó Ma Điểu rồi chạy trốn khỏi Nhân tộc sao? Sao ngươi lại nói với hắn là chúng ta muốn khai chiến với Nhân tộc?"
Lão Long Vương bất lực nói: "Ta vốn muốn hắn khuyên ta không nên khai chiến, sau đó dưới sự khuyên bảo liên tục của hắn ta mới miễn cưỡng đáp ứng, như vậy mọi việc đều ném hết cho hắn giải quyết, chúng ta chỉ cần ngồi xem hắn bôn tẩu là được. Nhưng đâu nghĩ tới hắn lại không theo lẽ thường, đi cổ vũ chúng ta khai chiến với Nhân tộc."
Nam Hải Long Vương ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ hắn thật sự muốn trút giận cho Long tộc ta?"
"Nói nhảm, làm Long Vương lâu như vậy mà ngươi không có chút tiến bộ nào sao? Lời giả dối như thế mà ngươi cũng tin tưởng?" Ngao Quảng tức giận nói,
Nam Hải Long Vương cúi đầu xuống. Ách… ta cảm thấy hắn rất chân thành mà!
Ầm! Từ phía trên, một bóng đen to lớn vụt xuống, hai đạo trảo ảnh huyết hồng sắc xẹt qua, dưới mặt biển 'ầm' vang nổ ra một mảnh huyết sắc, hơn ngàn vạn binh tôm tướng tép vô thanh vô thức chết đi.
Tây Hải Long Vương bỗng ngẩng đầu, phẫn nộ nói: "Đáng chết! Rốt cuộc con Ma Điểu này tới từ đâu?" Trong nháy mắt hắn liền hóa thành một đầu Kim Long bay ra.
Ầm! Uy lực Đại La Kim Tiên cuồng bạo nở rộ dưới biển, đại hải 'ầm' vang một tiếng rồi nhấc lên cơn sóng lớn động trời.
…
Bạch Cẩm 'đạp mây cưỡi gió' bay lên bầu trời Trần Đô, toàn bộ Trần Đô đều tràn ngập trong khí tức thiết huyết hỏa diễm, khí vận của Nhân tộc sôi trào mãnh liệt.
Đã không còn thấy được Trần Đô phồn vinh của ngày xưa, cả trong và ngoài đều có hàng ngàn hàng vạn cường giả của Nhân tộc trấn giữ, khí huyết cuồn cuộn như lò luyện đan.
Phía trên tầng mây, Bạch Cẩm vươn tay bắn một cái vào pháp quang, lập tức sau đầu hiện lên một quả cầu Công Đức Kim Luân khổng lồ, trong vuông ngoài tròn, kim quang nở rộ vô tận.
Trong khoảnh khắc, trời đất giao hòa, bầu trời âm u tức khắc được tường vân vây quanh, thuỵ khí tràn ngập, thiên âm vang lên ‘leng keng’ đầy thanh thuý.
Trước khi thương lượng, khí thế phô trương tuyệt đối không thể thua được, Bạch Cẩm biết rõ tầm quan trọng của khí thế, vì thế lần này hiếm có dịp phách lối một hồi.
Tất cả Nhân tộc bên trong lẫn bên ngoài Trần Đô đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một mảnh nhao nhao bàn luận, tất cả đều cảnh giác, trong tay còn cầm không ít binh khí.
Thần Nông và phần lớn các bậc hiền triết vĩ đại của Nhân tộc bước ra khỏi cung điện nhìn những đám tường vẫn đang lượn lờ trên bầu trời.
Một áng cầu vồng được hình thành trên bầu trời, cắt ngang thiên và địa rồi dừng ở phía trước cung điện của Thần Nông.
Bạch Cẩm bước chân lên cầu vồng rồi từ từ đi xuống dưới, bao quanh là thần quang uy nghiêm và linh thiêng giống như một vị thần tối cao đang hạ phàm khiến kẻ khác khó lòng nhìn thẳng.
Lời tán dương vang lên giữa đất trời: "Tôn sùng Thánh Sử Bạch Cẩm đạo quân! Tôn sùng người cai quản âm phủ Bạch Cẩm đại đế! Tôn sùng Kim Tiền Chi Vương Bạch Cẩm thần chủ!"
Có nam có nữ có già có trẻ, rất nhiều thanh âm hợp lại với nhau, bao la và tráng lệ như thể những lời ca tụng trời đất.