Sách bản đẹp được làm bởi Nhân
VIPTruyenGG.com, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
Thủ vệ binh tôm tướng cá xung quanh đều sững sờ, sau đó liền xem như không thấy, đứng yên không nhúc nhích tại vị trí của mình, rất có mắt nhìn.
Một tràng tiếng bước chân dồn dập truyền ra từ Long Cung, bốn lão Long Vương đầu rồng thân người bước ra, mỗi người đều mặc Long bào và có bộ râu dài bồng bềnh, nhất thời Bạch Cẩm không cách nào phân biệt ra bọn hắn là ai với ai, quả thực trong mắt của Bạch Cẩm thì bọn hắn giống nhau như đúc.
Một vị lão Long Vương tiến đến, hai tay nắm lấy tay Bạch Cẩm, kích động nói: "Thân nhân! Cuối cùng ngươi cũng đến rồi!"
Không sai, cảm giác quen thuộc này chính là Đông Hải Long Vương, Bạch Cẩm cũng kích động nói: "Lúc trước ta một mực bế quan tu luyện, vừa xuất quan đã biết được Đông Hải Long tộc lại xảy ra chuyện, hy vọng có thể góp chút sức lực trợ giúp Long tộc."
Đông Hải Long Vương rưng rưng nước mắt, xúc động nói: "Khi hoạn nạn mới thấy được chân tình, Bạch Cẩm sư huynh làm Thái Thượng lão Long ta thật cảm động."
"Bà con xa không bằng láng giềng gần, láng giềng giống như người nhà, ngươi nhà xảy ra chuyện sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn?"
Lão Long Vương vội vàng chìa tay ra, cảm động nói: "Thân nhân! Mau vào bên trong."
Hai người đi vào bên trong trước, ba vị lão Long Vương đi theo sau, bốn mắt nhìn nhau.
"Đại ca có quan hệ rất tốt vị đệ tử Tiệt Giáo này sao?"
"Ta chưa từng nghe Đại ca nói đến."
"Vị này chính là ngoại môn thủ đồ của Tiệt Giáo, địa vị không tầm thường."
Ánh mắt của ba vị lão Long Vương phía sau lưu chuyển, lẳng lặng trao đổi một chút với nhau.
Mấy người đi vào bên trong đại điện, phân chủ khách ngồi xuống.
Trên chủ vị, Đông Hải lão Long Vương, Ngao Thuận giới thiệu nói: "Bạch Cẩm huynh đệ, để ta giới thiệu cho ngươi một chút, ba vị này là ba vị hiền đệ của ta, Tây Hải Long Vương, Nam Hải Long Vương và Bắc Hải Long Vương."
Ba vị Long Vương lần lượt đứng lên, chắp tay hành lễ: "Tây Hải Long Vương, Ngao Cực bái kiến đạo hữu."
"Nam Hải Long Vương Ngao Thần bái kiến đạo hữu."
"Bắc Hải Long Vương Ngao Thanh bái kiến đạo hữu."
Bạch Cẩm cũng đứng lên chắp tay hành lễ với từng người.
Sau lễ ra mắt, đám người lần lượt ngồi xuống thành hàng.
Bạch Cẩm nhìn về phía chủ vị nói: "Lão Long Vương, chắc lần này ngươi cũng biết rõ mục đích của ta khi đến đây."
Lão Long Vương gật đầu, xúc động nói: "Biết, chuyện của Long tộc chúng ta phải làm phiền huynh đệ phí tâm rồi."
Bạch Cẩm do dự một chút, hỏi: "Cộng Chủ chi nữ của Nhân tộc chết tại Đông Hải là do Long tộc ngươi hạ thủ?"
"Oan uổng quá! Huynh đệ, ngươi cũng biết vi huynh không có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ muốn an phận thủ thường làm tốt vị trí Long Vương của chính mình, sao lại chủ động đi trêu chọc Nhân tộc được chứ?" Đông Hải Long Vương oan uổng lên tiếng.
"Cho nên là nói, cái chết của Nhân chủ chi nữ không liên quan tới các ngươi?"
Lão Long Vương nói chắc như đinh đóng cột: "Lão phu có thể lập lời thề với Thiên Đạo, cái chết của Nhân Chủ chi nữ chắc chắn không có chút liên quan nào tới Long tộc chúng ta."
Bạch Cẩm nhíu mày, nói: "Nhưng bây giờ Nhân tộc lại một mực khẳng định là do Long tộc các ngươi làm, không dễ xử lý rồi."
Lão Long Vương biến sắc, hồi tưởng lại lời nói những gì Ngao Hán nói lúc trước, học theo thái độ của hắn, dáng vẻ rắn rỏi, lạnh giọng nói: "Long tộc ta là cái gì? Là nhân vật chính đầu tiên của thiên địa trong hồng hoang, là bá chủ uy thế của hồng hoang, là kẻ đứng đầu Lân Giáp, vương của vạn linh. Chỉ là một Hậu Thiên chủng tộc lại có thể tới uy áp Long tộc, thật sự nghĩ Long tộc ta sợ bọn hắn? Muốn đánh thì đánh cho ra phong thái của Long tộc, muốn chiến thì chiến cho ra uy nghiêm của Long tộc, ta muốn làm cho cái danh xưng Long tộc bá chủ lại một lần nữa vang vọng khắp hồng hoang." Hắn đọc lại lời của Ngao Hán từng nói lúc trước giống như đang đọc lời thoại.
Bạch Cẩm vội vàng nói: "Lão Long Vương xin bình tĩnh, tuyệt đối không nên kích động."
Lão Long Vương tức giận nói: "Ngươi bảo ta làm sao có thể bình tĩnh? Bây giờ Nhân tộc đang hợp lực toàn tộc muốn đại chiến với Long tộc ta, nếu không nghênh chiến thì mặt mũi của Long tộc ta để ở đâu, bây giờ bọn hắn đang bức bách chúng ta. Lần này ta triệu tập ba vị huynh đệ cùng nhau tới đây chính là muốn hợp lực của Tứ Hải Long tộc liều mạng với bọn hắn."
Bạch Cẩm quan sát sự tức giận của lão Long Vương, hai mắt híp lại. Không đúng! Có lẽ hắn tức giận thật nhưng trong thiết lập nhân vật lão Long Vương thì chắc chắn hắn không thể nói ra những lời này, Bạch Cẩm suy nghĩ một chút. Bốp! Đột nhiên hắn vỗ vào ghế, trong lòng đầy tức giận nói lớn: "Huynh trưởng nói rất đúng, Nhân tộc quá cuồng vọng rồi, Long Tu của Long tộc ta là thứ mà chúng có thể chạm vào sao? Đánh! Nhất định phải đánh! Đánh tới long trời lở đất, không chết không thôi!"
Lão Long Vương sợ hết hồn, sao hắn còn phẫn nộ hơn ta vậy? Lão Long Vương vội vàng uyển chuyển nói: "Lão đệ, nghe nói ngươi là Thánh sứ của Nhân tộc, nể mặt của lão đệ thì thật ra ta có thể…"
Bạch Cẩm nhấc tay, lập tức cắt ngang nói: "Không cần nể mặt ta, Nhân tộc đã quên ta từ lâu rồi, lần này nhất định phải cho bọn hắn một bài học, lão ca đừng sợ! Khi xảy ra đại chiến, ta sẽ giúp Long tộc đánh trống kêu gào."