Càng ngày càng có nhiều Thần Long xuất hiện trong mây đen, bay lượn bốn phía. Trên bầu trời của mỗi bộ lạc Nhân tộc đều có những đầu Thần Long bay lượn.
Trong từng bộ lạc, tất cả mọi người đều đang ngẩng cao nhìn Thần Long bay lượn trên không trung, vô cùng uy nghi, trong lòng dâng lên một cảm giác kính trọng.
Âm thanh thật lớn vang vọng trong thiên địa: "Ta chính là Đông Hải Long Vương Ngao Thuận/ Ta chính là Tây Hải Long Vương Ngao Cực/ Ta chính là Nam Hải Long Vương Ngao Thần/ Ta chính là Bắc Hải Long Vương Ngao Thanh, tại đây xin lập lời thề với thiên đạo, Long tộc ta nguyện vĩnh thế làm đồ đằng và thủ hộ thần thú cho Nhân tộc, từ đây khí vận tương liên, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia."
"Ta chính là Cộng Chủ Nhân tộc Thần Nông Thị, tại đây xin lập lời thề với thiên đạo, Nhân tộc ta nguyện làm đồ đằng cho Long tộc, từ đây khí vận tương liên, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!"
Ầm!
Ầm!
Ầm!
…
Vạn đạo lôi đình giống như thần kiếm xẹt ngang bầu trời, giữa thiên địa phong chuyển tàng vân, muôn hình vạn trạng.
"Grao!" Toàn bộ Thần Long đều ngẩng đầu ngâm lên một tiếng, từng đạo lôi đình rơi xuống, rơi vào các bộ lạc rồi hóa thành từng đạo Long văn.
Thần Long bay lượn càng ngày càng ít rồi dần dần đều biến mất, phong vân phun trào trên bầu trời cũng tiêu tán, tất cả mọi thứ đều trở về hình dạng ban đầu.
Bên trong đại điện Trần Đô, Bạch Cẩm cười ha hả nói: "Từ nay, Nhân Nhân như Long, Long Long biết Nhân."
Những vị hiền tài còn lại của tộc cũng lộ ra vẻ vui mừng, nếu có được sự hỗ trợ của Long tộc thì sự phát triển của Nhân tộc sẽ càng thuận lợi hơn.
Sắc mặt Thần Nông Thị thay đổi mấy lần, cúi đầu trước Bạch Cẩm, nói: "Cầu xin Thánh sư cứu nữ nhi của ta."
Những Nhân tộc khác cũng đều thu liễm nụ cười, trịnh trọng hạ bái.
Bạch Cẩm vừa đưa tay lên, một đạo pháp lực cuồn cuộn nâng mọi người đứng dậy, vừa cười vừa nói: "Các ngươi đi theo ta!" Dưới chân hắn dâng lên một đóa tường vân, tường vân đưa đám người đi đến Đông Hải với tốc độ cực nhanh.
Ngao Thuận vừa trở lại Đông Hải Long Cung, thần sắc khẽ động, quay đầu nhìn về phía Tây, thấy Bạch Cẩm dẫn Nhân tộc tới lập tức thì bay ra ngoài.
Đông Hải Long vương chậm rãi nhô lên từ dưới mặt biển, đứng trên mặt biển nhìn về phía Tây.
Một đóa tường vân nhanh chóng bay đến, phía trên tường vân là những thân ảnh dày đặc.
Đông Hải lão Long Vương cười ha hả nói: "Hoan nghênh Bạch Cẩm sư đệ, Huyền Đô đạo trưởng, Cộng Chủ của Nhân tộc và chư vị Đại hiền đại giá quang lâm đến Đông Hải, thật sự vinh hạnh."
Bạch Cẩm mỉm cười nói: "Lão huynh đệ, chúng ta tới vì Tinh Vệ Điểu."
Đông Hải Long Vương vô thức liếc nhìn Thần Nông Thị, cười nói: "Tinh Vệ Thần Điểu tạm thời bị giam dưới đáy biển của Thần điện, các ngươi đi theo ta, ta dẫn đường."
Thần sắc Bạch Cầm khẽ động, nói: "Không cần, lồng Công Đức không trói được nàng."
Ầm! Trong đại hải bắn lên một cột nước ngập trời, một Ma Điểu đen như mực lao ra khỏi đại hải, trong mắt tràn đỏ đầy oán hận và sát khí.
Thần Nông Thị nhịn không được gọi: "Nữ Oa!"
"Tinh Vệ." Ma Điểu đen như mực xoay người một cái trên không trung, lao về phía đám người rồi đối diện với Bạch Cẩm, sát khí cuồn cuộn.
Bạch Cẩm vươn ngón tay. Rầm rầm! Vô số Công Đức Kim Tệ bay ra, tạo thành một kim sắc xiềng xích trói Tinh Vệ Ma Điểu.
"Tinh Vệ!" Tinh Vệ Ma Điểu gào lên một tiếng, há mồm phun ra một cột sáng hủy diệt đen kịt đánh vào chuỗi Công Đức Tỏa Liên.
Bịch! Công Đức Tỏa Liên vỡ vụn rồi tự chỉnh hóa lại, tiếp tục bay về phía Tinh Vệ Ma Điểu.
Dòng lũ hủy diệt đen kịt ập đến trước mặt mọi người trong nháy mắt.
Bạch Cẩm đưa tay ra, một Thái Cực Đồ hiện lên trước mặt. Ầm! Dòng lũ hủy diệt đâm thẳng vào Thái Cực Đồ bắn tung tóe, từng đạo hắc quang gợn sóng, Thái Cực Đồ bỗng xoay tròn hủy diệt hắc quang, sau đó lập tức vụt lên không trung.
Bên khác, Công Đức Kim Tiền tạo thành lồng giam bao vây Tinh Vệ một lần nữa.
"Tinh Vệ." Ma Điểu bỗng tăng tốc, cánh chim như đao chém ngang Công Đức Lao Lung, ‘hanh phanh phanh’ tóe lên từng đạo hắc kim sắc quang mang chém đứt lồng Công Đức.
Trên đám mây, Bạch Cẩm bất đắc dĩ nói: “Vì hận mà nhập ma, oán hận trong lòng càng sâu thì thực lực càng mạnh."
Thần Nông lo lắng hét lớn: "Nữ Oa!"
Một đạo quang mang hôi sắc lóe lên. Đùng! Âm thanh giòn dã vang lên, một cây roi đánh vào lưng của Tinh Vệ Ma Điểu.
Tinh Vệ Ma Điểu lập tức ngã xuống khỏi không trung. Ầm! Nó rơi thẳng xuống đại hải tạo ra một rãnh sâu trên mặt biển.
Thần Nông Thị cả kinh hét lên: "Nữ Oa!" Hắn muốn lao ra ngay tức khắc.
Bạch Cẩm kéo Thần Nông Thị lại, vui mừng nói: "Đừng nhúc nhích, ngươi có thể ra tay cứu Nữ Oa rồi."
Tinh Vệ Ma Điểu chật vật đứng trên mặt biển, trên thân tỏa ra luồng ma khí cuồn cuộn, ma khí từ từ rời khỏi thân thể hóa thành từng con hải âu phân ra bốn phía rồi 'cạc cạc' bay đi.
Tinh Vệ Ma Điểu ngẩng cao đầu nhìn bầu trời, trong mắt mang theo tia oán hận.
Trên bầu trời, một thanh sắc thân ảnh xinh đẹp hiện lên, trong tay cầm một cây roi.
Thần Nông Thị vội vàng hỏi: "Thánh sứ, người này là ai? Nàng có gây tổn hại đến Nữ Oa không?"
Bạch Cẩm cười nói: "Nàng là Thanh Loan, chính là thị nữ của Nữ Oa nương nương, roi trong tay nàng là tạo hóa thần tiên, đã từng là thánh vật tạo nhân, cũng là chứng đạo chi bảo của Nữ Oa."