Rất nhiều Nhân tộc biến sắc, trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại danh tự lâu đời kia, bởi vì chuyện giữa Vu Yêu và việc đồ nhân nên danh tiếng của Nữ Oa nương nương trong Nhân tộc không được tốt lắm, còn lâu mới có được địa vị sùng bái như Bạch Cẩm Thánh sứ, rất ít được nhắc đến.
"Tinh Vệ." Ma Điểu lao thẳng lên, hung lệ ngập trời không hề sợ hãi mà nhào tới thanh sắc thân ảnh.
Thanh Loan tùy ý vung tạo hóa tiên tử lên, roi xẹt ngang qua không trung. Bốp! Roi đánh vào người Tinh Vệ Ma Điểu.
"Chiếp!" Tinh Vệ Ma Điểu phát ra một tiếng kêu đau đớn, ‘ầm’ vang một tiếng đập xuống đại hải, ma khí trên thân tản ra càng nhiều, Yên Phi bay khắp bầu trời.
Thanh Loan giơ roi lên một lần nữa.
Thần Nông Thị kinh sợ kêu lên: "Dừng tay!"
"Bốp!" Ma Điểu vừa đứng lên đã bị một roi đánh xuống lần nữa. Bịch! Nửa người đều rơi vào trong biển.
"Tinh Vệ, Tinh Vệ." Hai cánh Ma Điểu mở ra, nằm nhoài trên mặt biển, phát ra từng tiếng kêu rên rỉ, ma khí cuồn cuộn bốc lên.
Thần Nông Thị vội vàng quỳ xuống, bi thương nói: "Thánh sứ, cầu xin người mau cứu Nữ Oa! Còn đánh nữa nó sẽ chết!"
"Phụ thân, ta đau!" Một thanh âm suy yếu thống khổ vang lên.
Toàn thân Thần Nông Thị chấn động, cứng nhắc quay đầu nhìn về phía Ma Điểu.
Chỉ thấy Tinh Vệ Ma Điểu đang cố gắng ngẩng đầu tội nghiệp nhìn mình, trong mắt lóe lên vẻ mặt linh động, không còn bộ dáng điên cuồng như trước nữa, nước trong hốc mắt lăn tròn.
Thần Nông Thị kích động kêu lên: "Nữ Oa!"
Tinh Vệ Ma Điểu run rẩy muốn đứng lên. Bịch! Lại lần nữa nằm nhoài trên mặt biển.
Thanh Loan thu hồi tạo hóa tiên tử, nói: "Nương nương có lệnh, Bạch Cẩm thu Tinh Vệ làm đồ đệ rồi dạy bảo thật tốt để tiêu diệt ma tính!"
Bạch Cẩm vội vàng chắp tay hành lễ nói: "Đệ tử lĩnh mệnh!"
Thanh Loan gật đầu một cái, sau đó thay đổi hướng của đám mây rồi bay đi, vốn không có ý định tiếp xúc với Thần Nông Thị và đám Nhân tộc, vô cùng cao lãnh.
Một đạo âm thanh mờ mịt truyền đến lần nữa: "Từ bây giờ, trên đời sẽ không còn Nữ Oa nữa, chỉ có Tinh Vệ."
"Vâng, đệ tử hiểu rõ!" Bạch Cẩm cung kính đáp rồi đứng lên.
Thần Nông vội vàng hỏi: "Thánh sứ, Nữ Oa sao rồi?"
"Ba roi vừa rồi của Thanh Loan đã xua đi ma khí, cũng cắt đứt nhân quả của nàng với Nhân tộc, sau này nàng sẽ không còn là Nhân tộc nữa, hiện tại ngươi có thể tới gặp nàng."
"Đa tạ Thánh sứ!" Thần Nông Thị cảm kích cúi đầu, về phần không còn là Nhân tộc nữa thì cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Ngay sau đó, lập tức có tu sĩ của Nhân tộc dẫn theo Thần Nông Thị bay về phía Tinh Vệ Ma Điểu.
Huyền Đô đại pháp sư cảm thán nói: "Không nghĩ tới lại kinh động đến Nữ Oa nương nương."
"Không có gì lạ cả, nương nương luôn theo dõi sự phát triển của Nhân tộc.”
Huyền Đô chắp tay thi lễ nói: “Đa tạ sư huynh xuất thủ, nếu không có sư huynh thì chuyện Nhân tộc và Long tộc ta cũng không biết nên xử lý thế nào, chỉ e rằng sẽ xảy ra đại loạn.”
“Sư huynh nói quá lời rồi, cho dù không có ta thì hành động của Yêu tộc cũng không qua mắt được sư bá.”
Huyền Đô cười khổ nói: “Đường đường là Nhân Hoàng chi sư, vậy mà khi gặp phải chuyện này trong lòng lại hỗn loạn, không biết phải làm sao, lần này nhất định đã khiến cho sư phụ thất vọng rồi! Ầy, rốt cuộc ta cũng biết vì sao sư phụ lại nhìn sư huynh ngươi với con mắt khác, chuyện khó giải quyết trong mắt ta thì sư huynh xuất thủ là có thể dễ dàng tìm ra ngọn nguồn, hóa giải tranh chấp giữa Nhân tộc và Long tộc.”
Tìm ra ngọn nguồn? Bạch Cẩm theo bản năng mà thoáng nhìn qua phía Tây, nếu không có Thánh Nhân ở phía sau làm chỗ dựa cho Yêu tộc, bọn hắn sẽ không to gan đến như vậy nhưng loại chuyện này cũng không thể nói ra ở đây.
Sau một hồi, Bạch Cẩm, Huyền Đô cùng Đông Hải Long Vương bay về phía Tinh Vệ Điểu.
Đang nói chuyện với Tinh Vệ Điểu, Thần Nông Thị chậm rãi đứng lên, tinh thần chán nản, nói: “Về sau nàng liền xin nhờ Thánh sứ.”
Bạch Cẩm khẽ gật đầu, chỉa một ngón tay vào Tinh Vệ Điểu. Rầm rầm! Vô số Công Đức Kim Tiền bay ra tiến vào bên trong cơ thể Tinh Vệ Điểu, ngay lập tức Tinh Vệ Điểu bị bao bọc bởi ngọn lửa màu vàng, chút ma khí hỗn loạn còn sót lại đều bị xua tan.
“Chiếp!” Tinh Vệ Điểu đột nhiên sải cánh khơi dậy những con sóng rồi bay vút lên trời, xoay tròn một vòng trên không trung, sau đó hóa thành một tiểu cô nương khoảng chừng mười tuổi, trắng ngần hết sức đáng yêu.
Thần Nông thị kích động kêu lên: “Nữ Oa.”
“Cha!” Nữ Oa lập tức bay đến chỗ Thần Nông thị rồi nhào vào lòng hắn vui vẻ cười khanh khách.
Trái ngược hẳn với Tinh Vệ Điểu lúc trước, đứa trẻ đang ôm bây giờ giống y như đúc Nữ Oa lúc trước, khi cảm nhận được cảm giác mất mát thì mới biết trân quý, Thần Nông Thị theo bản năng mà ôm chặt hơn một chút.
Sau một hồi bọn hắn vuốt ve an ủi nhau, Bạch Cẩm mới mở miệng nói: “Tinh Vệ, chúng ta đi thôi!”
Thần Nông buông Nữ Oa ra, miễn cưỡng nói: “Đi đi! Sau này nhớ ngoan ngoãn nghe lời sư phụ ngươi.”
“Dạ!” Mặt Tinh Vệ tối sầm, khẽ gật đầu.
Thần Nông xoa xoa đầu Nữ Oa, ôn nhu nói: “Ngoan ngoãn cùng sư phụ ngươi học bản lĩnh, chờ ngươi lợi hại rồi liền có thể tới gặp ta bất cứ lúc nào.”
Thần Nông đẩy Tinh Vệ một chút.
Tinh Vệ đi về phía Bạch Cẩm, quỳ lạy trên mặt biển nói: “Bái kiến sư phụ!” Nàng làm xong đại lễ ba quỳ chín lạy.