Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 311 - Chương 311: Thái Thượng Ban Kiếm Cho Chân Vũ

Chương 311: Thái Thượng ban kiếm cho Chân Vũ

Bạch Cẩm xoay người đỡ Tinh Vệ đứng dậy, cười nói: “Đứng lên đi!” Đây coi như là lần đầu hắn chính thức thu nhận đồ đệ, đột nhiên cảm thấy có chút kích động.

Tinh Vệ đứng dậy rồi đứng bên cạnh Bạch Cẩm, dáng vẻ có hơi giống người lớn.

Trước tiên, Bạch Cẩm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tinh Vệ, rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”

Tinh Vệ khẽ gật đầu, lưu luyến không rời liếc mắt nhìn Thần Nông Thị một chút.

Bạch Cẩm gật đầu hành lễ với Huyền Đô và Đông Hải Long Vương, sau đó dắt Tinh Vệ hướng về phía Tiệt Giáo phiêu nhiên mà đi.

Những người khác đứng trên mặt biển nhìn chằm chằm hai người Bạch Cẩm và Tinh Vệ càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất.

Huyền Đô ung dung nói: “Thần Nông, chúng ta đi thôi! Tinh Vệ đã có Bạch Cẩm sư huynh chăm sóc, ngươi cứ yên tâm đi.”

Thần Nông Thị gật đầu, trầm mặc nói: “Đa tạ lão sư vì chuyên của ta bôn ba, lần này bởi vì ta nhất thời xúc động mà liên lụy đến cả Nhân tộc, tội lớn vô cùng.”

“Đi với ta tìm kiếm dược vật trị liệu cho Nhân tộc đi!”

“Vâng!” Thần Nông Thị cung kính đáp.

Nhân tộc cũng đều rời khỏi Đông Hải quay về Trần Đô.

Đông Hải Long Vương đứng trên mặt biển nhìn về phía Tây với ánh mắt thâm thúy, Ngao Hán...! Thân ảnh hắn dần dần càng ngày càng thấp, sau đó bị sóng lớn biển rộng nuốt chửng.

Bạch Cẩm dắt Tinh Vệ đi trên mặt biển, hết thảy sóng lớn ở những nơi đi qua đều bị xoa dịu.

Tinh Vệ nhìn chăm chú về phía trước, không nói một lời nào, có vẻ hơi lạnh lùng.

Bạch Cẩm ho khan một tiếng, cười ha hả nói: “Tinh Vệ, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười tuổi!”

“Nhị ngũ phương hoa là khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời!”

“Sư phụ, người hẳn là không có đạo lữ đúng không?”

Bạch Cẩm nghi hoặc nói: “Không có! Đồ đệ ngoan, lời này của ngươi là có ý gì?”

“Không có gì, chẳng qua là cảm thấy cách sư phụ tìm đề tài cũng quá là cũ rồi.”

Ách! Bạch Cẩm chợt nghẹn lời, nha đầu xúi quẩy này vậy mà lại nói ta già?

Đi tiếp một hồi, Tinh Vệ lại nói: “Chúng ta đang đi đâu đây?”

“Đi đến Tiệt Giáo!”

Tinh Vệ hơi hơi nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ nghi hoặc hỏi: “Tiệt giáo là cái gì?”

“Tiệt giáo là vô thượng đại giáo của hồng hoang, cũng là nhà của vi sư, sau này cũng chính là nhà của ngươi.”

“Dạ!” Tinh Vệ yên lặng khẽ gật đầu, nhà mới của ta. Nàng lặng lẽ liếc nhìn sư phụ, ở cùng một chỗ với hắn hẳn là cũng không quá tệ!

Hai người đi vào hải vực của Tiệt Giáo, thỉnh thoảng gặp được đệ tử Tiệt giáo, tất cả đệ tử Tiệt giáo đều xoay người hành lễ, sau đó tránh đường. Theo thời gian, danh hào của Bạch Cẩm ở Tiệt Giáo bị truyền đi càng thêm khủng bố, lãnh khốc vô tình giống như đại ma vương, đại đội chấp pháp Tiệt Giáo càng giống như tay sai của ma vương, bị rất nhiều đệ tử căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tinh Vệ nhíu mày nói: “Hình như bọn hắn đều rất sợ người.”

“Ngươi không hiểu, cái này gọi là tôn kính, bọn hắn đều rất tôn kính vi sư.”

Tinh Vệ im lặng, tuy ta còn nhỏ nhưng ta không ngốc, đồng thời trong lòng lại dâng lên một cảm giác biết ơn tồi tệ. hình như nhân duyên của người sư phụ này rất kém cỏi! Cuộc sống sau này hẳn sẽ không dễ chịu cho lắm.

Hai người một đường đi vào Tam Quang Tiên Đảo rồi đi đến trước Điểu Sào, Bạch Cẩm tự hào nói: “Đồ đệ tốt, đạo cung của vi sư thế nào? Có phải rất đẹp hay không?

“Vì sao đạo cung của người lại gọi là Điểu Sào?”

Bạch Cẩm khựng lại, lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Cái này không quan trọng. Đi, vi sư dẫn ngươi đi nhìn xem bố cục tinh xảo bên trong.”

...

Trên Thủ Dương Sơn, Thái Thượng đang ngồi xếp bằng ở bên trong Luyện Khí Điện, một cái lô đỉnh được đặt trong đại điện, bên trong lô đỉnh là Tam Muội Chân Hỏa cháy hừng hực, Chân Vũ ngồi xếp bằng ở bên cạnh lô đỉnh, tay cầm quạt ba tiêu cổ động chân hỏa.

Thái Thượng ngồi trên chủ vị nói: “Mở lò!”

Vù! Nắp lò bỗng bật tung, Tam Muội Chân Hỏa cuồn cuộn lao ra, một thanh Thần Kiếm từ bên trong Tam Muội Chân Hỏa từ từ bay lên.

“Chân Vũ đi lấy kiếm!”

“Vâng!” Chân Vũ từ trên bồ đoàn nhảy lên, một phát bắt được Thần Kiếm. Ong ong! Thần Kiếm run rẩy kịch liệt suýt chút nữa là rơi khỏi tay.

Chân Vũ biến sắc, vội vàng dùng hai tay cầm kiếm, pháp lực cường đại của Thái Ất Kim Tiên tràn vào bên trong Thần Kiếm, trên thân kiếm hiện ra lít nha lít nhít trận văn, sau đó trận văn ẩn đi, Thần Kiếm cũng an tĩnh trở lại.

Thái Thượng mỉm cười nói: “Thanh kiếm này liền tặng cho ngươi, mau đặt tên đi!”

Chân Vũ cầm kiếm giơ ra trước mặt mình, đưa tay vuốt ve Thần Kiếm, yêu thích nói: “Kiếm này tên là Chân Vũ kiếm!”

Thần Kiếm ‘ong’ lên một tiếng, trên thân kiếm hiện ra hai cái phù tự cổ, Chân Vũ!

Chân Vũ cầm Thần Kiếm bay xuống, quỳ gối trên bồ đoàn, cảm kích nói: “Đa tạ sư tôn ban kiếm!”

“Ngươi cầm thanh kiếm này đi đến hồng hoang Bắc vực chém giết tất cả yêu ma nhiễm nghiệp lực của Nhân tộc, sau đó cũng có thể đi đến Thiên Đình.”

Chân Vũ ngẩng đầu vừa mừng vừa sợ kêu lên: “Sư tôn!”

Thái Thượng ôn hòa nói: “Không phải ngươi vẫn luôn muốn đi ra ngoài xông xáo sao? Hiện tại thời cơ đã đến rồi.”

“Vâng! Đệ tử nhất định sẽ không làm nhục sư mệnh.” Chân Vũ cung kính lạy ba lạy rồi hăm hở đứng dậy đi ra ngoài.

Một lát sau, một luồng ánh sáng sắc bén xẹt qua ở phía trên Thủ Dương Sơn hướng tới phương bắc mà đi, mang theo sát ý ngút trời.

Bình Luận (0)
Comment