Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 316 - Chương 316: Dỗ Dành Tiểu Đồ Đệ

Chương 316: Dỗ dành tiểu đồ đệ

Thần Nông Thị bay lên rồi hạ xuống đầu rồng, cất giọng nói: "Từ hôm nay Thần Nông Thị ta là Địa Hoàng của Nhân tộc, trấn áp khí vận của Nhân tộc tại Hỏa Vân Động, không phải lượng kiếp vô tận thì không ra ngoài."

Grao! Thần Long gầm một tiếng, há miệng hít vào một hơi, tức thì một số hiền tài trong Nhân tộc ở trước đại điện bên dưới bị hút lên rồi rơi vào lưng Thần Long, sau đó Thần Long xoay người đi ra thiên ngoại.

Các Nhân tộc ở Trần Đô vẫn quỳ trên mặt đất, vừa vui vừa buồn, tất cả cùng hô: "Cung tiễn Địa Hoàng bệ hạ!" Tiếng hô chấn động thiên địa.

Tinh Vệ lặng lẽ bay đến bên cạnh Bạch Cẩm, trợn trừng đôi mắt cá chết nhìn hắn.

Bạch Cẩm xoa đầu nàng, hỏi với vẻ ngạc nhiên: "Đồ đệ ngoan, ngươi làm sao thế? Kẻ nào bắt nạt ngươi?"

"Sư phụ, người thật nhàm chán!" Tinh Vệ nghiến răng nghiến lợi gằn lên một câu rồi dứt khoát bay về phía Đông Hải.

Bạch Cẩm vội vàng gọi: "Đồ đệ ngoan, chờ vi sư với!" Hắn vội vàng đuổi theo.

"Đồ đệ ngoan, đừng giận mà! Sư phụ chỉ đùa ngươi thôi!"

"Ta không giận!"

"Thật sao?"

"Ha ha!"

"Thế này nhé, buổi tối vi sư mời ngươi ăn dê nướng, chân gấu hấp, đuôi hươu hấp, vịt quay, gà con quay, ngỗng quay, vịt kho mặn, gà sốt tương, thịt hun khói, trứng muối, dăm bông."

"Ực! Ta muốn ăn trưa."

"Được! Đồ đệ ngoan nói cái gì thì chính là cái đó."

Thân ảnh hai người càng đi càng xa, cuối cùng biến mất không còn tăm hơi.

Huyền Đô đáp xuống một đỉnh núi ngoài thành, trên đỉnh núi có một căn nhà tranh, một người trung niên hói đầu đi từ trong nhà tranh ra ngoài.

Quảng Thành Tử chắp tay thi lễ: "Bái kiến Huyền Đô sư huynh!"

Huyền Đô chắp tay đáp lễ, vừa cười vừa nói: "Chào sư đệ!"

Sau khi chào hỏi xong, hai người đứng thẳng lưng.

Huyền Đô cười sang sảng nói: "Hiện giờ ta hết việc nhẹ thân, sau này Nhân tộc xin nhờ sư đệ."

Quảng Thành Tử nở nụ cười: "Sư huynh cứ yên tâm."

"Ta đến là để dặn dò sư đệ một việc, Bạch Cẩm sư huynh từng nói dạy Nhân Hoàng phải lấy dẫn đạo làm chủ, không thể trực tiếp dạy hết mọi điều, nếu không cuối cùng Nhân Hoàng Công Đức không viên mãn thì không thể trấn áp khí vận của Nhân tộc."

Quảng Thành Tử nhíu chặt mày, bực bội nói: "Không đúng, ngươi gọi hắn là sư huynh ư?"

Huyền Đô thoáng sửng sốt. Sư đệ, đây không phải trọng điểm, điều quan trọng mà ta muốn nói là phải dẫn đạo chứ đừng chỉ dạy! Tuy nhiên hắn vẫn thành thật giải thích: "Ta xuất thân từ Nhân tộc, Bạch Cẩm sư huynh là Thánh sứ của Nhân tộc ta nên đương nhiên ta phải tôn hắn là sư huynh."

Quảng Thành Tử tỏ thái độ nghiêm túc: "Nhưng ngươi là thủ đồ của tam giáo, sao lại gọi hắn là sư huynh? Có hợp lễ pháp không?"

"Vậy nên hắn cũng gọi ta là sư huynh!"

"Hoang đường!" Quảng Thành Tử hung hăng quát: "Như vậy còn ra thể thống gì nữa?"

Huyền Đô nhíu mày, lạnh lùng cất lời: "Ta đã nhắn nhủ, sư đệ tự giải quyết thỏa đáng đi!" Thân ảnh hắn hóa thành một đạo hồng quang phóng lên trời.

Quảng Thành Tử lạnh lùng hừ mũi, sắc mặt khó coi. Bạch Cẩm ngày càng càn rỡ ngang ngược, chỉ là một đệ tử ngoại môn mà lại dùng thân phận Thánh sứ để áp đảo thủ đồ của tam giáo, thật vô lý!

Sau khi Thần Nông Thị rời đi, bởi vì Hiên Viên vẫn chưa làm được chuyện gì lớn lao nên không đủ uy vọng, Nhân tộc lập tức tan rã, chư hầu nổi dậy.

Hiện giờ Nhân tộc chủ yếu chia thành hai phe, một phe là Thủ Dương Sơn nhất mạch tôn Trần Đô đứng đầu nhưng cũng có mấy chục chư hầu cả lớn lẫn nhỏ.

Phe còn lại là Vạn Thọ Sơn nhất mạch tự lập đế vị xưng là Viêm Đế, có cả thảy mấy trăm chư hầu lớn nhỏ.

Mệnh lệnh từ Trần Đô không thể thông truyền tới toàn bộ Nhân tộc, rất nhiều bộ lạc Nhân tộc chỉ biết chư hầu chứ không biết Cộng chủ.

Nhất thời trên Nhân tộc đại địa nổi chiến hỏa khắp nơi, chinh phạt không ngừng, Hiên Viên dấy binh dẫn dắt Trần Đô chinh phạt các chư hầu khác.

...

Trong Điểu Sào trên Tam Quang Tiên Đảo thuộc Đông Hải, Bạch Cẩm nằm trên ghế dựa cạnh bể bơi, bên cạnh là Tinh Vệ đang bóc trái cây.

"A!" Bạch Cẩm há miệng, Tinh Vệ tiện tay ném một phát, quả đã lột vỏ lướt theo một đường vòng cung rơi vào trong miệng Bạch Cẩm.

Bạch Cẩm nhai lép bép, vừa lòng thỏa ý, đây mới là cuộc sống hoàn mỹ nè!

Tinh Vệ thở phì phò nhìn Bạch Cẩm, nàng chưa thấy ai làm sư phụ mà chẳng có tí dáng dấp bề trên thế này.

Một cửa động đen ngòm thình lình xuất hiện, lập tức hút Bạch Cẩm vào trong rồi đột nhiên co nhỏ lại, biến mất không còn tăm tích.

Tinh Vệ ngớ người, vội vàng đứng dậy gọi: "Sư phụ! Sư phụ! Người đang ở đâu?"

Ngoài cửa có một cái đầu tròn vo ló vào, Cô Lương cười khúc khích nói: "Tinh Vệ, sư cô mới phát hiện ra một loại nấm cực kỳ thú vị!"

"Ta đến đây!" Tinh Vệ vui vẻ đáp lời, lập tức chạy ra ngoài, không quan tâm tới vị sư phụ vừa biến mất nữa. Sư phụ là gì? Có ăn được không?

Trong Bình Tâm Điện ở Địa Phủ, Bạch Cẩm rơi từ trên không trung xuống. Hắn xoay người giữa không trung rồi đáp xuống bên trong hoa viên, sau đó chắp tay thi lễ: "Đệ tử bái kiến nương nương!"

Trong

lương đình nằm trong hoa viên, Bình Tâm nương nương vừa vẫy tay vừa mỉm cười gọi: "Đến đây trò chuyện cùng ta nào!"

"Vâng!" Bạch Cẩm đi tới ngồi cạnh Bình Tâm nương nương, hai người nhàn nhã nói cười.

Bình Luận (0)
Comment