Một lát sau Bình Tâm nương nương mỉm cười hỏi: "Bạch Cẩm, ta đối xử với ngươi thế nào?"
Bạch Cẩm thầm lẩm bẩm một câu trong lòng: "Tới rồi!" Hắn lập tức xúc động nói: "Nương nương đối với đệ tử ơn nặng như núi! Nếu không nhờ nương nương quan tâm chăm sóc thì đệ tử không thể đi đến bước này."
"Bây giờ ta có một chuyện phiền lòng cần ngươi đi làm giúp ta."
"Xin nương nương cứ sai bảo! Dù phải chết muôn lần đệ tử cũng không từ chối."
Bình Tâm nương nương quở trách: "Đừng có hơi tí là lại treo chữ 'chết' bên miệng, xui xẻo lắm. Phía Tây Bắc của hồng hoang có một bộ lạc tên là bộ lạc Cửu Lê, ở đó có một hài đồng tên là Xi Vưu, hắn có Nhân Hoàng chi tư."
"Nương nương, bộ lạc Cửu Lê này là Vu Nhân tộc phải không?"
Bình Tâm nương nương gật đầu.
"Ta hiểu rồi."
Bình Tâm nương nương cười khẽ: "Vẫn là Tiểu Bạch ngươi tri kỷ."
"Nương nương có lệnh, đệ tử ắt dốc hết sức thực hiện nhưng đệ tử không tự tin chút nào."
"Làm hết sức là được. Hình Thiên cũng ở đó, các ngươi phải chung sức hợp tác với nhau."
"Vâng! Đệ tử hiểu rồi."
Bình Tâm vung tay nói: "Ngươi đi đi!"
Thân ảnh Bạch Cẩm lập tức biến mất, một khắc sau đã xuất hiện trong Điểu Sào. Hắn gãi đầu rồi ngẩng lên nhìn trời. Nếu trợ giúp Xi Vưu trở thành Nhân Hoàng, Nhị sư bá sẽ không đánh chết mình chứ?
Thân ảnh Bạch Cẩm biến mất trong Điểu Sào chỉ trong nháy mắt, một khắc sau đã tới trước mặt Nữ Oa nương nương ở Oa Hoàng Thiên.
Bạch Cẩm vội vàng chắp tay thi lễ: "Đệ tử bái kiến nương nương!"
Nữ Oa nương nương cúi đầu nhìn hắn, dứt khoát nói thẳng: "Bạch Cẩm, ta đối xử với ngươi thế nào?"
Bạch Cẩm giật thót, trong lòng dấy lên dự cảm không lành, có điều ngoài mặt hắn lập tức tỏ vẻ cảm động: "Nương nương đối với đệ tử ơn nặng như núi! Nếu không nhờ nương nương quan tâm chăm sóc thì đệ tử không thể đi đến bước này."
"Bây giờ ta có một chuyện phiền lòng cần ngươi đi làm giúp ta."
"Xin nương nương cứ sai bảo! Dù phải chết muôn lần đệ tử cũng không từ chối."
"Khi xưa chư Thánh định ra Tam Hoàng Ngũ Đế, Tam Hoàng liên quan đến đại ích của Nhân tộc nhưng lúc này lại có người định ngang nhiên nhúng tay vào, vậy phải làm thế nào?"
Bạch Cẩm thử dò xét: "Ý của nương nương là?"
Nữ Oa nương nương nhìn Bạch Cẩm, cất giọng âm u: "Ngươi nói xem?"
Bạch Cẩm lập tức hét lên đầy phẫn nộ: "Chặt đứt! Kẻ nào dám nhúng tay thì chặt đứt tay hắn luôn. Nhưng nương nương lòng dạ từ bi, chắc chắn sẽ không làm chuyện tàn nhẫn như vậy, chỉ cần cảnh cáo là được. Biết đâu hắn có nỗi khổ tâm nào đó?"
Nữ Oa nương nương gật đầu, tỏ ý hài lòng: "Ngươi nói rất đúng, kẻ nào dám nhúng tay thì chặt đứt tay hắn. Ngươi đi làm đi! Nhân Hoàng của Nhân tộc là Hiên Viên Thị, ngươi hãy đi hỗ trợ Hiên Viên Thị phá hủy bộ lạc Cửu Lê."
Nương nương, vế sau câu nói của ta mới là trọng điểm! Từ bi, chúng ta phải có lòng từ bi.
Bạch Cẩm chỉ có thể cung kính đáp: "Vâng" Ngay sau đó thân ảnh của hắn biến mất trong Oa Hoàng Cung.
Thân ảnh Bạch Cẩm xuất hiện trong Điểu Sào trên Tam Quang Tiên Đảo, bước chân lảo đảo, rơi vào trạng thái đờ đẫn, cõi lòng hoảng loạn. Hắn than: "Xong đời! Lần này tiêu rồi, rốt cuộc mình phải giúp ai đây?
Nếu giúp Bình Tâm nương nương thì Nữ Oa nương nương và Nhị sư bá còn không đánh chết mình chắc?
Nếu giúp Nữ Oa nương nương thì Bình Tâm nương nương có thể khiến mình đi đời nhà ma, sau đó vẫn có thể khiến mình chết thêm một lần nữa.
Không được, gặp chuyện không thể ngồi im chờ chết, mình phải tích cực tự cứu bản thân.
Bạch Cẩm lập tức chạy ra ngoài, bay thẳng ra khỏi Tam Quang Tiên Đạo đi về phía Kim Ngao Đảo.
...
Bạch Cẩm rảo bước tiến vào trong Bích Du Cung trên Kim Ngao Đảo, kêu gào thảm thiết: "Cứu với! Sư phụ cứu ta với!"
Thân ảnh của Thông Thiên giáo chủ xuất hiện trên ghế chủ vị, bực bội cất lời: "Hoảng hoảng hốt hốt thành cái dáng vẻ gì thế? Đường đường là ngoại môn thủ đồ của Tiệt Giáo, gặp chuyện gì cũng phải vững vàng thận trọng."
Bạch Cẩm nhào lên bồ đoàn, giọng nói chan chứa bi thương: "Sư phụ, có lẽ đệ tử sắp toi rồi, người nhất định phải cứu đệ tử!"
Thông Thiên nhíu mày, nghiêm túc hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi lại chọc vào ai?"
Bạch Cẩm ngẩng đầu, bày ra dáng vẻ đáng thương: "Sư phụ, đệ tử và Nữ Oa nương nương, Bình Tâm nương nương có chút giao tình."
"Ừ." Thông Thiên đáp một tiếng, mỉm cười bảo: "Giữ liên hệ với các nàng rất có lợi cho ngươi về sau."
Vẻ mặt Bạch Cẩm tràn đầy đau khổ: "Vừa nãy Bình Tâm nương nương tìm ta, muốn ta trợ giúp Xi Vưu thuộc Vu Nhân tộc trên hồng hoang trở thành Nhân Hoàng tôn vị. Sau đó Nữ Oa nương nương cũng tìm ta, muốn ta giúp đỡ Hiên Viên Thị phá hủy bộ lạc Cửu Lê của Nhân Vu."
Thông Thiên bỗng trợn tròn mắt nhìn Bạch Cẩm, chuyện lớn cỡ này mà ngươi cũng có thể tham dự ư?
Bạch Cẩm nhìn sư phụ bằng ánh mắt khẩn cầu. Sư phụ, người nhất định phải cứu ta!
Thông Thiên hắng giọng, quay đầu đi rồi ôn tồn nói: "Bạch Cẩm à, vi sư đối xử với ngươi thế nào?"
Bạch Cẩm chợt cảm thấy hoảng hốt, bây giờ hắn rất sợ câu nói này. Hắn trả lời bằng giọng điệu khô khốc: "Đương nhiên là sư phụ đối xử với đệ tử cực tốt."
Giọng nói của Thông Thiên đong đầy yêu thương: "Bạch Cẩm à, ngươi cũng biết là vi sư không giỏi mưu kế, sau này gặp phải chuyện này thì ngươi có thể trực tiếp đi tìm Đại sư bá hoặc Nhị sư bá của ngươi. Ngươi phải tin tưởng bọn hắn, hai vị sư bá của ngươi rất yêu thương ngươi."