Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 318 - Chương 318: Bạch Cẩm Cầu Cứu

Chương 318: Bạch Cẩm cầu cứu

Bạch Cẩm trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn sư phụ bày ra vẻ mặt hiền lành. Tình sư đồ sâu nặng mà chúng ta đã nói đâu rồi? Đã nói là không rời không bỏ cơ mà? Đã nói là người sẽ bảo vệ ta đến lượng kiếp vô tận cơ mà? Mới gặp tí khó khăn nho nhỏ mà người đã vứt bỏ ta rồi hả?

"À đúng rồi, đột nhiên vi sư có điều lĩnh ngộ, định bế quan ngộ đạo. Sắp tới ngươi đừng đến đây nữa, nếu rảnh thì thường xuyên đến chỗ hai vị sư bá của ngươi bày tỏ chút hiếu tâm."

"Sư phụ!" Bạch Cẩm cất tiếng gọi tràn đầy tuyệt vọng.

Thông Thiên vung tay, thân ảnh Bạch Cẩm lập tức biến mất trong đại điện, xuyên qua thời không vô tận cách xa Đông Hải.

Thông Thiên ngồi trong Bích Du Cung chốc lát, rầu rĩ lẩm bẩm một mình: "Ngươi chọc vào ai chả được, đằng này cứ chọc vào hai nàng, thật phiền phức!"

Nghĩ đến khí thế đáng sợ toát ra từ trên người Bình Tâm và Nữ Oa trong Đại hội thể thao, Thông Thiên cũng hơi sợ, bèn gọi: "Vô Đương!"

Thân ảnh của Vô Đương thánh mẫu xuất hiện bên ngoài Bích Du Cung rồi nhẹ nhàng bay vào, chắp tay thi lễ nói: "Bái kiến sư phụ!"

"Vô Đương, ngươi đến Luyện Khí Điện của vi sư lấy Đồ Tiên Trận Trận Đồ và Thí Thần Trận Trận Đồ, lần lượt đưa đến Oa Hoàng Thiên và Địa Phủ tặng cho Nữ Oa và Bình Tâm nói rằng, Bạch Cẩm còn nhỏ tuổi, mong rằng sau này các nàng quan tâm nhiều hơn."

"Vâng!" Vô Đương thánh mẫu cung kính đáp lời rồi xoay người đi ra ngoài.

...

Ở một nơi khác, thân ảnh Bạch Cẩm xuất hiện trên hồng hoang đại lục. Hắn khóc không ra nước mắt, chẳng có ai làm sư phụ như người, thấy chết mà không cứu!

Sau khi than vãn một hồi, hắn đi về phía Thủ Dương Sơn. Bây giờ chỉ có thể trông cậy vào Đại sư bá thôi!

Huyền Đô đại pháp sư đứng trên Thủ Dương Sơn phóng tầm mắt nhìn ra đằng xa, một nam tử oai hùng theo sau.

Bạch Cẩm vừa mới đáp xuống đỉnh núi thì Huyền Đô đại pháp sư lập tức tới nghênh đón, vừa chắp tay thi lễ vừa nở nụ cười nhẹ nhàng: "Bái kiến sư huynh!"

Bạch Cẩm đáp lễ: "Bái kiến sư huynh!"

Hai người đứng thẳng dậy, Bạch Cẩm nhìn người trẻ tuổi sau lưng Huyền Đô và hỏi: "Vị này là?"

"Hắn là Trư Cương Liệp, đệ tử mà bần đạo mới thu nhận."

Cõi lòng Bạch Cẩm thoáng chấn động, Trư Cương Liệp tức Trư Bát Giới sau này phải không? Đó là một trong những nhân vật chính của Tây Du đó!

Người trẻ tuổi vội vàng chắp tay thi lễ chào hỏi: "Trư Cương Liệp bái kiến sư bá!"

Bạch Cẩm xoa cằm, bất đắc dĩ nói: "Năm tháng không chừa một ai, chớp mắt ta đã thành sư bá rồi! Già rồi, già rồi!"

Huyền Đô khẽ mỉm cười: "Tu đạo không kể tháng năm, đối với chúng ta thời gian không có bất kỳ ý nghĩa gì."

Bạch Cẩm chìa tay, tức thì trong lòng bàn xuất hiện một bộ giáp trụ. Hắn lên tiếng: "Sư bá không có thứ gì tốt, tấm giáp trụ này là quà sư bá tặng ta ngày trước, bây giờ ta không dùng được nữa, tặng cho ngươi vậy. Mong rằng sau này ngươi hãy chăm chỉ tu hành, đừng hạ thấp uy danh của Nhân Giáo!"

Trư Cương Liệp hoảng hốt nhìn Huyền Đô.

Huyền Đô gật đầu cười khẽ: "Sư bá tặng thì ngươi cứ nhận đi! Sư bá của ngươi có rất nhiều đồ tốt."

Bạch Cẩm trợn trừng mắt: "Sư huynh, ngươi nói cứ như ta là kẻ lắm của vậy."

Huyền Đô cười ha ha: "Sư huynh nói chuyện thật thú vị."

Trư Cương Liệp lập tức quỳ một chân trên núi đá, giơ hai tay lên cao rồi cung kính nói: "Tạ ơn sư bá!"

Bạch Cẩm đặt bộ giáp trụ tinh xảo vào tay Trư Cương Liệp, sau đó cất lời: "Ngươi đứng lên đi!"

Trư Cương Liệp vội vàng đứng dậy, siết chặt giáp trụ trong tay, yêu thích không nỡ buông tay, vẻ mặt tràn đầy kích động. Giáp trụ, ước mơ của nam tiên đó!

"Sư huynh, sư phụ đã đợi ngươi rất lâu." Huyền Đô chìa tay mời.

Bạch Cẩm đi một mình vào bên trong. Khi tới trước Bát Cảnh Cung, hắn lập tức rảo bước đi vào, đau khổ hét lên: "Sư bá, cứu ta với!"

Hắn chạy vào trong, nhào lên bồ đoàn, kêu gào với dáng vẻ bi thương: "Sư bá, sư phụ không cần ta nữa, đuổi ta ra ngoài."

Nhìn Bạch Cẩm không ép nổi một giọt nước mắt ở bên dưới, Thái Thượng cảm thấy buồn cười, bèn lên tiếng: "Ngươi nói đi! Ngươi lại làm chuyện tày trời gì mà bị Thông Thiên đuổi ra ngoài hả? Lẽ nào ngươi đã đuổi hết đệ tử của Thông Thiên?"

"Ta có ý này nhưng không biến thành hành động."

"Cố gắng lên, sư bá coi trọng ngươi!"

"Hức!" Bạch Cẩm ngẩng đầu lên, đau lòng nói: "Sư bá, bây giờ ta đã bị sư phụ đuổi ra ngoài rồi."

"Đứng lên rồi từ từ nói, sư bá sẽ phân xử giúp ngươi." Thái Thượng dịu dàng cất lời.

Bạch Cẩm nhổm dậy, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn rồi kể lể: "Hiện tại Nhân tộc đang là thời điểm Nhân Hoàng chứng vị, Bình Tâm nương nương bảo ta trợ giúp Vu Nhân tộc tranh đoạt vị trí Nhân Hoàng, Nữ Oa nương nương lại bắt ta hỗ trợ Nhân Chủ Cộng Chủ hiện tại tiêu diệt Vu Nhân tộc. Bây giờ ta kẹp giữa hai vị nương nương, ta không thể đắc tội bất kỳ vị nương nương nào, dù giúp ai thì ta cũng phải chết!" Hắn nhìn Đại sư bá bằng ánh mắt đáng thương.

Khụ khụ!

Thái Thượng hắng giọng, nghẹn họng nhìn Bạch Cẩm bên dưới. Bạch Cẩm nhìn Thái Thượng đầy mong chờ. Sư bá à, hiện giờ ta trông cậy hết vào người đó! Người nhất định phải cứu ta!

Thái Thượng bất đắc dĩ nói: "Bạch Cẩm à, ngươi kẹp giữa hai nàng mà có thể sống đến tận bây giờ đã là kỳ tích của hồng hoang rồi!"

"Sư bá, ngươi đang khen ta sao?"

Thái Thượng bực mình hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem?"

Bạch Cẩm rụt cổ, ta cảm thấy hình như không phải.

Bình Luận (0)
Comment