Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 320 - Chương 320: Phiêu Lưu Chỉ

Chương 320: Phiêu Lưu Chỉ

Xi Vưu sửng sốt, điều này hoàn toàn khác quan điểm của Hình Thiên sư phụ. Phải coi mình là Nhân tộc thì mới có thể trở thành Nhân Hoàng ư?

Bạch Cẩm vỗ vai đối phương: "Ngươi cứ học từ từ! Thứ ngươi phải học còn rất nhiều, việc ngươi phải làm bây giờ là ngừng chinh phạt, học đạo thống trị và tất cả những kiến thức liên quan đến Nhân tộc."

Từng ý nghĩ không ngừng nảy ra trong đầu Xi Vưu. Bộ lạc Cửu Lê, Nhân tộc, Nhân Hoàng cứ lóe lên trong đầu hắn nhưng hơi mơ hồ. Trong lúc hoảng hốt hắn đã đi theo Bạch Cẩm vào trong bộ lạc.

Sau khi quay về bộ lạc, Xi Vưu dừng tiến độ chiến tranh theo yêu cầu của Bạch Cẩm và học đạo thống trị từ hắn.

Mấy ngày sau, Hình Thiên không nhịn được nữa bèn gọi Xi Vưu tới.

Hắn ngồi trên ghế chủ vị trong cung điện, bực bội hỏi: "Tại sao ngươi lại ngừng chinh phạt? Bạch Cẩm đã nói gì với ngươi?"

Xi Vưu cung kính trả lời: "Bạch Cẩm sư phụ nói dựa vào chinh phạt thì không thể trở thành Nhân Hoàng, là Nhân Hoàng thì phải có uy có phong độ, nhân đức độ lượng với chúng sinh, lấy đức thu phục lòng người."

Hình Thiên tỏ vẻ khinh thường: "Nói hươu nói vượn! Không hiểu sao nương nương lại phái hắn đến? Xi Vưu, ngươi phải nhớ rằng cả hồng hoang đều là hư ảo, chỉ có sức mạnh mới là vĩnh hằng, chỉ cần ngươi có đủ sức mạnh thì ngươi có thể làm chủ tất thảy, khi nào ngươi đánh bại tất cả các bộ lạc Nhân tộc thì ngươi chính là Nhân Hoàng."

"Vâng! Đệ tử cẩn tuân sư mệnh!" Xi Vưu cung kính đáp lời.

Hình Thiên hài lòng nói: "Ngươi đi đi! Hiện giờ Nhân tộc đang nội loạn, là thời cơ tốt để Vu Nhân tộc chúng ta thống nhất Nhân tộc, tái hiện uy nghiêm của Vu tộc trên hồng hoang."

Xi Vưu xoay người rời khỏi đại điện.

Hắn vừa ra khỏi đại điện lập tức bị Bạch Cẩm gọi đến.

Trong một tòa cung điện, Bạch Cẩm mỉm cười hỏi: "Đồ nhi ngoan, Hình Thiên vừa nói gì với ngươi thế?"

"Hình Thiên sư phụ nói cả hồng hoang đều là hư ảo, chỉ có sức mạnh mới là vĩnh hằng và bảo ta khởi binh chinh phạt Nhân tộc."

Bạch Cẩm hậm hực cất lời: "Đừng nghe hắn nói bậy, hắn là tên ngốc cứng đầu không biết gì hết. Nếu muốn trở thành Nhân Hoàng thì ngươi cần phải dùng đức hạnh khiến Nhân tộc thần phục."

Xi Vưu đứng ở trong đại điện, ánh mắt dại ra. Hai vị sư phụ có quan điểm khác nhau, hắn khó xử quá! Rốt cuộc mình phải nghe ai bây giờ? Ai tới cứu ta với!

"Cái tên Hình Thiên ngang như cua kia làm sao hiểu được Nhân Hoàng chi đạo? Ngươi muốn trở thành Nhân Hoàng, thì nhất định phải hiểu rõ Nhân tộc."

Bạch Cẩm vung tay lên, một tờ giấy bay về phía Xi Vưu, lơ lửng trước mặt hắn.

Xi Vưu vươn tay đón tờ giấy rồi nhìn sư phụ với dáng vẻ mờ mịt không hiểu gì.

Bạch Cẩm giải thích: "Tờ giấy này tên là Phiêu Lưu Chỉ, sau khi trở về ngươi hãy viết điều mình muốn biết lên trang giấy này rồi gấp thành hình cái thuyền, thuyền giấy sẽ tự động bay ra và bơi đi một cách ngẫu nhiên cho tới khi gặp được một Nhân tộc, hắn sẽ nói cho ngươi biết suy nghĩ của một Nhân tộc bình thường và cách sống của Nhân tộc. Biết người biết mình mới có thể biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, nhớ là không được để lộ thân phận."

"Tạ ơn sư phụ!"

Bạch Cẩm gật đầu: "Ngươi đi đi!"

Xi Vưu chắp tay thi lễ, sau đó xoay người sải bước rời đi.

Bạch Cẩm trầm tư một lúc, chắc là không có vấn đề gì đâu! Thân ảnh hắn nổi lên gợn sóng rồi biến mất không còn tăm hơi. Tiếp đó, ở Trần Đô của Nhân tộc có một thân ảnh bước ra từ hư không.

Trong Trần Đô, Quảng Thành Tử phóng lên trời, bay lơ lửng trước mặt Bạch Cẩm. Hắn hỏi bằng giọng điệu cảnh giác: "Sư đệ, ngươi tới đây làm gì?"

Bạch Cẩm cười ha hả đáp: "Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, chẳng phải vì ta nhớ sư huynh sao! Sư huynh, việc dạy dỗ Nhân Hoàng thế nào rồi? Có cần sư đệ cống hiến sức lực không?"

Không nhắc tới Nhân Hoàng còn đỡ, vừa nhắc đến Nhân Hoàng là Quảng Thành Tử ôm một bụng lửa giận. Mình bế quan mấy trăm năm mới nghĩ ra bản lĩnh để dạy cho Nhân Hoàng, kết quả là Nhân tộc đã có hết. Hắn lạnh lùng nói: "Không phiền sư đệ quan tâm, sư đệ vẫn nên trở về Đông Hải thanh tu thì hơn!"

"Ồ, vẫn là sư huynh quan tâm ta. Thật ra ta cũng rất muốn trở về Đông Hải thanh tu nhưng Tam Hoàng quy vị liên quan đến khí vận của Nhân tộc, không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào. Vì vậy Nữ Oa nương nương bảo ta tới xem tình hình."

Mặt Quảng Thành Tử biến sắc, lại là Nữ Oa nương nương.

Bạch Cẩm nở nụ cười: "Sư huynh, ta có thể vào xem không? Để tiện bẩm báo với Nữ Oa nương nương ấy mà."

Quảng Thành Tử trầm ngâm giây lát rồi lên tiếng: "Tất nhiên là có thể."

Bạch Cẩm bay vào bên trong rồi tiến vào trong đại điện mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Trong đại điện, Hiên Viên ở độ tuổi trung niên ngồi thẳng lưng, do chinh chiến quanh năm nên dáng vẻ nhuốm không ít phong sương, trên bàn đặt một thanh trường kiếm. So với Phục Hy nhân hậu, Thần Nông vô vi thì Hiên Viên lộ vẻ sắc bén như một thanh thần kiếm đã rời vỏ.

Thấy Bạch Cẩm bước vào, Hiên Viên vội vàng đứng dậy chắp tay thi lễ: "Bái kiến Thánh sứ!"

Bạch Cẩm chắp tay đáp lễ: "Ngươi là Nhân Hoàng, không cần đa lễ."

Hiên Viên đứng thẳng người, liếc nhìn Quảng Thành Tử đi theo phía sau.

Quảng Thành Tử không liếc hắn lấy một lần, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh, trong lòng dâng trào nỗi lo lắng. Nếu Bạch Cẩm báo cáo sai sự thật trước mặt Nữ Oa nương nương, nói mình không đủ tư cách dạy dỗ Nhân Hoàng thì liệu rằng Nữ Oa nương nương có cương quyết đổi một Nhân Hoàng chi sư khác thay thế mình không?

Bình Luận (0)
Comment