Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 322 - Chương 322: Bạch Cẩm Kêu Oan

Chương 322: Bạch Cẩm kêu oan

Trong thời gian Xi Vưu và Hiên Viên thiết lập liên hệ, Bạch Cẩm bị gọi tới U Minh thế giới, đi vào trong núi rừng ở U Minh thế giới thong dong đi dạo với Bình Tâm nương nương.

Bình Tâm nương nương mỉm cười hỏi: "Bạch Cẩm, vừa nãy Hình Thiên đến tìm ta cáo trạng, nói ngươi ôm ý xấu cản trở bộ lạc Cửu Lê khuếch trương, cản trở Xi Vưu trở thành Nhân Hoàng."

Bạch Cẩm kêu oan: "Nương nương, oan quá! Đệ tử tuân lệnh nương nương tới bộ lạc Cửu Lê nhận Xi Vưu làm đồ đệ, dốc sức dạy dỗ hắn không hề có lòng riêng. Nương nương, tên ngốc Hình Thiên kia không hiểu gì hết! Hắn cho rằng chỉ cần đánh chiếm không ngừng là có thể trở thành Nhân Hoàng nhưng thực tế đâu có đơn giản như vậy. Điều kiện để trở thành Nhân Hoàng là vạn dân quy phục, chẳng những phải đánh chiếm mà còn phải quản lý, đối xử với mọi người bằng tấm lòng nhân hậu, như vậy mới có thể khiến Vu Nhân tộc và Nhân tộc dung hòa lẫn nhau, trên dưới một lòng mới có thể trở thành Nhân Hoàng. Nương nương, hay là ngài gọi tên ngốc Hình Thiên về đi! Ngày nào hắn cũng truyền thụ tư tưởng lực lượng chí thượng, cơ bắp vô địch gì đó cho Xi Vưu, rõ ràng là muốn bồi dưỡng Xi Vưu trở thành một Vu tộc chứ không phải Nhân Hoàng."

Bình Tâm nương nương cười khẽ: "Vì vậy hắn đã bị ta đuổi về, ngươi làm tốt lắm."

Nàng bật cười: "Không ngờ ngươi có thể nghĩ ra cách khiến Hiên Viên Nhân Chủ chỉ dạy Xi Vưu, thật là không biết nguyên thần của ngươi lớn lên thế nào."

Thời gian của hồng hoang chậm rãi trôi đi, dưới sự tẩy não mà dạy của Bạch Cẩm và sự ảnh hưởng của Hiên Viên, Xi Vưu đã thay đổi một chút. Trước kia hắn chỉ thờ phụng lực lượng mà giờ đây đã học được cách suy nghĩ, cách trù tính, học được lấy bộ lạc Cửu Lê tiếp nhận bộ lạc Nhân tộc chứ không phải cố chấp chinh phục, càng ngày càng có nhiều người của bộ lạc Cửu Lê quanh bộ lạc Nhân tộc.

Đồng thời Hiên Viên cũng bị Xi Vưu ảnh hưởng, cách dẫn binh càng thêm ác liệt, càn khôn độc đoán nhanh chóng dẹp yên chư hầu.

Trong một sơn cốc bên ngoài Trần Đô, một nữ tử đeo mặt nạ ngồi xếp bằng trên đồng cỏ, trong tay cầm đàn tỳ bà, bên cạnh có một con chim trĩ gật gù đắc ý nghe tiếng tỳ bà êm tai.

Bên ngoài sơn cốc, một con hồ ly năm đuôi màu trắng chạy tới rồi nhảy lên không trung, trên người nó lóe lên quang mang hóa thành một nữ tử mặc cung trang tuyệt mỹ dần hạ xuống mặt đất, sau đó nữ tử chậm rãi đi về phía nữ tử đeo mặt nạ.

Tiếng tỳ bà thanh thúy bỗng dừng lại, nữ tử đeo mặt nạ ngẩng đầu lên, cười nói: “Linh Linh, ngươi đến rồi!”

Nữ tử tuyệt mỹ cười: “Bạt, ngươi đàn khúc này càng ngày càng có linh tính, cây tỳ bà này cũng đã có thần vận.”

Nữ tử đeo mặt nạ vui vẻ nói: “Linh Linh tỷ thích nghe thì ta sẽ đàn thêm một khúc cho ngươi nghe.”

Linh Linh đi đến ngồi xuống đối diện Hạn Bạt, do dự một chút rồi nói: “Phương Bắc phản loạn, có thể ta sẽ phải đi theo phụ thân ngươi chinh phạt Cửu Lê.”

Nữ tử đeo mặt nạ sững sờ nói: “Linh Linh tỷ cũng phải ra chiến trường sao?”

Linh Linh dịu dàng cười nói: “Đúng vậy! Đến lúc đó chúng ta có thể kề vai chiến đấu.”

Nữ tử đeo mặt nạ cười nói: “Ta nhất định sẽ bảo vệ Linh Linh tỷ cho thật tốt.”

Linh Linh đưa tay khẽ búng lên trán nữ tử, cười nói: “Ta không cần ngươi bảo vệ.”

Sau đó hai người đồng thanh cười lớn một trận.

Trong khoảng thời gian một trăm năm, Hiên Viên đã chinh phục mấy chục chư hầu to nhỏ khác nhau, tin phục Viêm Đế, sau đó lập tức xuất quân đi về hướng Bắc.

Đồng thời, bộ lạc Cửu Lê cũng chinh phục được rất nhiều bộ lạc Nhân tộc rồi xuất quân đi về hướng Nam, sau đó giằng co ở nơi hoang dã tại Trác Lộc.

Xi Vưu cưỡi thiết thú hai màu trắng đen tiến lên, quát lớn: “Hiên Viên tiến lên trả lời!”

Đối diện hắn là đại quân Nhân tộc mênh mông, đao thương san sát, tinh kỳ phấp phới, các khí cơ to lớn tiếp nối vào nhau.

Grao! Một tiếng rồng ngâm vang lên.

Một đầu Thần Long ngàn mét bay tới, trên thân có hai cánh, đó chính là Ứng Long.

Sau lưng Ứng Long kéo theo một cỗ loan giá, Hiên Viên tay cầm trường kiếm đứng trên loan giá hét lớn: “Xi Vưu! Từ trước đến nay, Vu Nhân tộc của ngươi với Nhân Tộc của ta nước sông không phạm nước giếng, sao nay lại phát vô đạo chi binh xâm lược Nhân tộc ta?”

Xi Vưu cưỡi thiết thú to lớn ‘ầm ầm’ tiến lên, cười ha hả nói: “Hiên Viên, lời này của ngươi nói sai rồi.”

“Sao lại sai rồi?”

“Vu Nhân tộc ta cũng là Nhân tộc, sao lại nói đến xâm lược? Từ thời thượng cổ trước kia, Vu Nhân tộc ta cũng là một mạch của Nhân tộc, đã từng chém giết cho Nhân tộc, hiện tại chỉ là trở về Nhân tộc mà thôi.”

Ở phía dưới, thần sắc Quảng Thành Tử khẽ động, nếu thực sự có thể hợp Vu Nhân tộc vào Nhân tộc thì công đức của Nhân Hoàng ắt sẽ càng lớn. Trong lòng hắn lập tức nóng lên, truyền âm cho Hiên Viên.

Hiên Viên khẽ gật đầu rồi quát: “Nếu ngươi đã tự xưng là Nhân tộc thì liền phải nghe theo hiệu lệnh của Nhân Chủ. Ta ra lệnh cho binh lính của ngươi bỏ vũ khí xuống, ta lấy lễ tiếp đãi các ngươi.”

Xi Vưu cười ha ha: “Bộ lạc Cửu Lê ta thừa nhận là Nhân tộc nhưng sẽ không thừa nhận Nhân Chủ Hiên Viên Thị ngươi, bây giờ ta cũng muốn tranh giành Nhân Chủ chi vị một chút.”

Ánh mắt Hiên Viên ngưng trọng nhìn chằm chằm Xi Vưu ở phía dưới, Xi Vưu ngẩng cao đầu lên nhìn Hiên Viên, không chút yếu thế.

Tất cả binh lính của bộ lạc Cửu Lê đều giơ cao vũ khí, gào thét: “Nhân Hoàng.”

“Nhân Hoàng!”

Bình Luận (0)
Comment