Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 323 - Chương 323: Xi Vưu Khiêu Chiến Hiên Viên

Chương 323: Xi Vưu khiêu chiến Hiên Viên

Âm thanh chấn động khắp nơi.

Hai mắt Quảng Thành Tử bỗng trợn tròn lên, lập tức phi không mà lên gầm thét: “Tiểu nhi vô tri, Nhân Hoàng tôn vị là thứ mà ngươi có thể mơ ước sao?” Trong chốc lát, gió chuyển mây dời, thiên địa biến sắc.

Một lão giả đi ra từ bên trong bộ lạc Cửu Lê, trong tay phe phẩy một chiếc quạt hương bồ cười ha hả nhìn Quảng Thành Tử.

Ánh mắt Quảng Thành Tử khựng lại, Phong Bá Đại Vu của Vu tộc, nhất thời hai người liền lâm vào thế giằng co.

Xi Vưu xuống khỏi thiết thú đi về phía trung tâm chiến trường. Ầm ầm! Bùn đất giữa chiến trường cuồn cuộn lên rồi nhanh chóng ngưng tụ lại thành một tòa đình đài.

Xi Vưu đi vào trong đình đài ngồi rồi ngầng đầu lên nói: “Hiên Viên có dám xuống ngồi một lúc không?”

Sắc mặt Hiên Viên đang ngồi trên loan giá biến đổi mấy lần.

Quảng Thành Tử lập tức truyền âm nói: “Không được đi qua, hắn có tu vi trên người.”

“Có gì không dám?” Hiên Viên lớn tiếng đáp.

Ứng Long há miệng phun ra một luồng Long khí, hình thành một con đường sáng.

Hiên Viên hất trường bào rồi đạp lên con đường sáng đi xuống mặt đất, cuối cùng đi vào đình đài ngồi đối diện Xi Vưu.

Xi Vưu tán thưởng nói: “Thật gan dạ! Bây giờ ta lại có chút thưởng thức ngươi.”

Hiên Viên nhìn Xi Vưu, trực tiếp nói: “Xi Vưu, ngươi muốn làm gì?”

Xi Vưu thu liễm nụ cười, nghiêm mặt nói: “Vu Nhân tộc cũng là Nhân tộc, vì để ngăn cản những trận chiến tồn vong, ta muốn cược với ngươi một ván. Hai ta quyết thắng bại, định ra ba trận, kẻ thắng làm vua mà kẻ thua sẽ chết.”

Hiên Viên trầm ngâm một chút, vô thức nghĩ tới vị bút hữu kia, nếu là hắn thì hắn sẽ làm gì? Chắc chắn hắn sẽ không chút khách khí cầm búa đập tới nhỉ? Khóe miệng Hiên Viên vô thức cong lên lộ ra vẻ tươi cười, sau đó nghiêm mặt nói: “Được! Theo lời ngươi, ba trận phân thắng thua.”

Xi Vưu cười ha hả nói: “Đối với ta mà nói thì Nhân Hoàng chi vị là tình thế bắt buộc!”

Hiên Viên tỉnh táo nói: “Nhân Hoàng chi vị chỉ có thể là Nhân tộc ta.”

Ánh mắt Xi Vưu ngưng trọng, trong mắt lóe lên tia lăng lệ: “Bộ lạc Cửu Lê ta cũng là Nhân tộc!”

“Không thuần!”

“Ách…” Trên mặt Xi Vưu hiện lên vẻ xấu hổ, cả giận nói: “Chiến!”

Hiên Viên cũng đứng dậy, hăng hái nói: “Vậy thì chiến đi!”

Hai người đối mắt nhau. Ầm! Đình đài nổ tung, hai người đồng thời quay người về phía trận doanh của bản thân, trong lòng đều ấp ủ ý niệm tất thắng và thận trọng với đối thủ.

Hai đại quân lần lượt là của bộ lạc Cửu Lê và của liên quân Viêm Hoàng đang tranh giành xây dựng cơ sở tạm thời, hình thành nên thế giằng co.

Xi Vưu thân mặc khôi giáp đi vào trong doanh trướng, hắn ngồi tại vị trí suy nghĩ một lát rồi nở nụ cười, lấy giấy bút ra đặt lên bàn viết: “Hoàng, hôm nay ta xuất lĩnh dự định vây quét một hắc sô cường đại, chờ ta giảo sát hắc sô rồi liền đi tìm ngươi. Đến lúc đó, ta sẽ đưa ngươi đi ăn ngon uống say, nhất định khiến ngươi trải qua cuộc sống không lo cơm áo. Ha ha ha.”

Hắn gấp giấy thành một chiếc thuyền nhỏ đặt lên bàn, chiếc thuyền lập tức bay ra rồi biến mất bên trong không gian.

Bên trong trận doanh của liên quân Viêm Hoàng đối diện, Hiên Viên Thị đang thương thảo đối sách với các tướng lĩnh, đột nhiên một chiếc thuyền giấy nhỏ bay ra từ bên trong không gian bay tới chỗ Hiên Viên.

Hai mắt Hiên Viên sáng lên, gửi thư đến rồi. Hắn vươn tay ra, chiếc thuyền nhỏ liền rơi vào lòng bàn tay Hiên Viên.

Quảng Thành Tử tằng hắng nói: “Hiên Viên, bây giờ đang đại chiến, ngươi không nên phân tâm.”

Hiên Viên cười nói: “Sư phụ, ta tự có chừng mực.” Hắn cầm lấy chiếc thuyèn nhỏ nhét vào ben trong tay áo.

Bên trong đại quân Cửu Lê, Xi Vưu chờ rất lâu cũng không chờ được hồi âm, trong lòng không khỏi lo lắng. Không phải Hoàng xảy ra chuyện rồi chứ? Những năm giao lưu với nhau này, Xi Vưu sớm đã quen với sự tồn tại của Hoàng, bây giờ hỗng đứt liên hệ với Hoàng, Xi Vưu ắt sẽ lo lắng.

Chạng vạng tối, bên trong liên quân Viêm Hoàng, cuộc thương thảo dần kết thúc, trong đại trướng trung tâm cũng chỉ còn lại một mình Hiên Viên. Hắn lấy Phiêu Lưu Chỉ từ trong tay áo rồi mở ra. Hắn nhìn thấy hàng chữ bèn mỉm cười, sau đó cầm lấy giấy bút bên cạnh bắt đầu viết: “Thật trùng hợp, ta cũng đang định đi săn một con đại ngưu ngốc nghếch, chờ ta giảo sát đại ngưu xong thì ta cũng đi tìm ngươi, cũng sẽ cho ngươi một bất ngờ.”

Hắn xếp tờ giấy lại để lên bàn, trang giấy liền phá không mà đi.

Trong bộ lạc Cửu Lê, Bạch Cẩm đi ra ngoài, trước mặt bỗng nổi lên một trận gợn sóng giống như mặt nước.

Bạch Cẩm liền bước một chân vào trong không gian gợn sóng đó, đột nhiên có một thanh âm vang lên từ phía sau: “Bạch Cẩm, ngươi muốn đi đâu?”

Bạch Cẩm dừng bước, quay đầu liền thấy Hình Thiên đang chậm rãi bước tới, cơ bắp trên người hắn tạo cho người ta cảm giác áp bức mãnh liệt. Ở trước mặt Hình Thiên thì Bạch Cẩm lại gầy yếu như một con gà đồng vậy.

Bạch Cẩm cười ha hả nói: “Hình Thiên Đại Vu buổi sáng tốt lành!”

“Bạch Cẩm, bây giờ ngươi không thể rời khỏi Cửu Lê…”

Không đợi Hình Thiên nói xong, Bạch Cẩm bỗng xoay người đi thẳng vào bên trong không gian gợn sóng rồi biến mất khỏi bộ lạc Cửu Lê trong nháy mắt.

Hình Thiên nhất thời giận dữ, thầm thì: “Ta liền biết ngươi có mưu đồ khác, sao ta có thể để ngươi đi làm chuyện xấu được chứ?” Sau đó thân ảnh hắn cũng biến mất theo.

Một khắc sau, thân ảnh Hình Thiên hiện lên ở một góc của chiến trường, hắn quay đầu nhìn trái nhìn phải rồi khẽ nhíu mày: “Thật kỳ lạ, hắn vậy mà lại không có ở đây? Hắn đi đâu rồi?”

Bình Luận (0)
Comment