Bàn tay Hiên Viên cầm lấy Thần Kiếm khựng lại, nói: “Ngươi còn điều gì muốn nói sao?”
Xi Vưu thương cảm nói: “Ta muốn cáo biệt với một người, ta không thể thực hiện được ước định với hắn.”
“Ta không thể thả ngươi về.”
“Không cần thả ta về, cởi trói cho ta là được. Yên tâm! Xi Vưu ta đã bại thì chắc chắn sẽ không trốn.”
Hiên Viên nhìn chăm chú vào Xi Vưu một lát rồi nói: “Thả hắn ra!”
Ứng Long vội vàng kêu lên: “Bệ hạ!”
“Nơi này là đại doanh Hiên Viên ta, hắn trốn không thoát!”
Xi Vưu cười nhạo một tiếng, khinh thường nhìn mọi người xung quanh.
Cụ Lưu Tôn ở bên cạnh duỗi tay ra, dây thừng trên người Xi Vưu liền như linh xà nới ra rồi bay vào trong tay Cụ Lưu Tôn.
Xi vưu khởi động hai tay một chút, chúng Tiên bệnh cạnh thủ thế sẵn sàng, Ứng Long và Hạn Bạt vô thức ngăn trước người Hiên Viên.
Xi Vưu chẳng thèm phản ứng với hành động của bọn hắn, trịnh trọng lấy từ trong ngực ra một tờ giấy.
Hai mắt Hiên Viên bỗng trợn tròn. Đây không phải là Phiêu Lưu Chỉ sao? Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn nhấc lên mây cuốn gió rền. Phiêu Lưu Chỉ? Là hắn sao? Hẳn là hắn cũng có một bút hữu, chắc chắn không phải là hắn!
Xi Vưu lấy tay làm bút viết lên trang giấy: “Hoàng, e là ta không thể đi tìm ngươi rồi, hành động đi săn của bộ lạc thất bại rồi. Đầu hắc sô to lớn kia triệu hoán ra rất nhiều đại cẩu, ta bại rồi! Đây là lần thông báo cuối cùng của chúng ta rồi, mong ngươi say này bảo trọng…”
Xi Vưu gấp trang giấy thành một chiếc thuyền nhỏ đặt trong lòng bàn tay.
Chiếc thuyền giấy tung bay rồi bay về phía Hiên Viên, rơi vào bả vai hắn.
Hiên Viên ngây người, Xi Vưu trợn tròn mắt, những Tiên Thần và đại hiền Nhân tộc khác cũng im bặt. Tất cả bọn hắn đều nhớ tới cảnh tượng Hiên Viên vui vẻ giao lưu với chiếc thuyền nhỏ, lại nghĩ tới cảnh tượng không chút lưu tình đại chiến với bộ lạc Cửu Lê. Bầu không khí trở nên vô cùng khó xử.
Hiên Viên đối mặt với Xi Vưu, trong mắt đều chứa cùng một ý niệm. Là ngươi?
Hiên Viên chậm rãi cầm chiếc thuyền nhỏ trên bờ vai xuống, mở ra nhìn hàng chữ trên đó. Hai tay hắn siết chặt vang lên tiếng ‘ken két’, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta là đại sô đần?”
Xi Vưu không chút yếu thế, giận dữ nói: “Ta là đại ngưu ngốc?”
Hiên Viên cầm Thần Kiếm trong tay cắm mạnh xuống mặt đất, lạnh giọng quát: “Tránh ra, không ai được phép nhúng tay vào!”
Xi Vưu trút bỏ lớp hắc quang trên người đi, vặn cổ ken két, lạnh giọng nói: “Ta cũng không dùng Đại Vu chân thân bắt nạt ngươi.”
Hai người đồng thời vọt về phía đối phương, trong mắt đều mang theo nỗi căm giận ngút trời.
Bụp! Hiên Viên đấm một cú nào mắt Xi Vưu khiến nó bầm tím đen.
Bốp! Xi Vưu tung một quyền lên mặt Hiên Viên khiến máu mũi hắn chảy ròng ròng.
Hai người liên tục lao vào rồi tách ra.
Ừng Long sốt ruột kêu lên: “Bệ Hạ!”
Những tu sĩ Nhân tộc xung quanh cũng vô thức tiến lên, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm Xi Vưu, phảng phất như muốn thiên đao vạn quả Xi Vưu ra.
Hiên Viên nhấc tay lên, lạnh giọng nói: “Lui xuống hết cho ta, đây là chuyện giữa ta và hắn.”
Xi Vưu bẻ cổ răng rắc, lạnh giọng nói: “Ngươi vẫn nên để bọn hắn cùng lên đi! Nếu không ta sợ đánh chết ngươi mất.”
“Vậy ngươi thử một chút đi, đại ngưu ngốc!”
“Gọi thêm một lần nữa xem? Đại sô đần!”
Hai người lại đồng thời lao về phía đối phương. Ầm ầm ầm! Thanh âm giao thủ vang lên trên mảnh đất trống. Ngươi cho ta một quyền, ta trả ngươi một cước, ngươi cho ta một chùy, ta lại trả ngươi một cái Thái Sơn áp đỉnh.
Hiên Viên và Xi Vưu dùng tay không đánh nhau trước doanh trướng, quyền cước giữa không trung không chút quy luật, tựa như hai tiểu hài tử không biết võ nghệ vậy.
Một lúc lâu sau, ‘ầm’ một tiếng, hai người đòng thời ôm ngực lảo đảo lui lại, mặt mũi cả hai đều bầm dập hết cả.
Quảng Thành Tử nổi nóng quát: “Đủ rồi, Hiên Viên ngươi tự nhìn lại bản thân xem thành cái dạng gì rồi? Làm gì còn chút phong độ của Nhân Hoàng nào chứ?”
Hiên Viên thở dốc hai cái, không dời mắt nhìn Xi Vưu nói: “Sư phụ, các ngươi đi xuống trước đi, việc của Xi Vưu giao cho ta giải quyết.”
Ứng Long lo lắng hỏi: “Bệ hạ, còn an toàn của ngài thì sao?”
“Lui ra!”
Tất cả mọi người đều chắp tay thi lễ rồi xoay người rồi đi. Lúc rời đi, không ít người đã dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Xi Vưu.
Xi Vưu chỉ khinh thường cười lạnh nhìn bọn hắn.
Sau khi mọi người rời đi, Hiên Viên và Xi Vưu lại chậm rãi đến gần nhau, đòng thời vươn tay ra đấm về phía đối phương.
Hiên Viên nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi là người đầu tiên dám mắng ta là đại sô đần!”
Xi Vưu cũng tràn ngập sát ý nói: “Ngươi cũng là người đầu tiên dám mắng ta là đại ngưu ngốc!”
Hai người nắm chặt tay rồi đồng thời dùng sức. Bịch! Hai người vai đụng vai, Hiên viên lảo đảo lui về sau hai bước.
Xi Vưu đắc ý cười ha ha.
Hiên Viên cũng không nhịn được mà cười theo.
Hai người ngồi tại doanh trướng nhìn mặt trời chiều ngả về Tây. Mặc dù đây là lần gặp mặt đầu tiên nhưng hai người đã giao lưu với nhau hơn trăm năm khiến bọn hắn không hề có chút cảm giác xa lạ nào, phảng phất như lão hữu trùng phùng biết người biết ta.
Hiên Viên cười nói: “Ngươi lại dám gạt ta ngươi là đội trưởng đội đi săn của một bộ lạc.”
“Không phải ngươi cũng gạt ta ngươi là tộc trưởng của một bộ lạc nhỏ sao?”