Thiên Ti Quỷ Mẫu tràn ngập sát ý nói: "Các hài tử, kéo bọn chúng xuống nước.”
Tất cả Thủy Quỷ hóa thành từng đạo Hắc Yên Quỷ Thủ nhào về phía ba người, hắc phong điên cuồng gào thét.
Trong tay Bạch Cẩm hiện lên một cây quyền trượng bằng gỗ, quyền trượng hướng phía trước một chút, một hắc động vặn vẹo hiện lên trước Thủy Quỷ, tất cả Hắc Yên Quỷ Thủ lập tức tất cả đều hiện ra thân hình, đạp chân phất tay hoảng sợ chạy về phía Thiên Ti Quỷ Mẫu.
Nhưng hoàn toàn vô dụng, Bạch Cẩm trực tiếp điều động Địa Phủ chi lực khóa chặt bọn chúng, sao bọn chúng còn có thể chạy trốn được chứ? Tất cả đều khó có thể kháng cự bay về hướng hắc động.
Thiên Ti Quỷ Mẫu giận dữ gầm lên: "Dám cướp hài nhi của ta, đáng chết!" Sau đó phần đuôi keng keng bắn ra hàng ngàn sợi tơ đen tiến vào trong cơ thể tất cả Thủy Quỷ kéo bọn chúng ra ngoài.
Hắc động vặn vẹo, ngàn vạn sợi bạc căng chặt, trong lúc nhất thời hình thành thế giằng co.
Hắc động dần dần biến hình thành một tòa môn hộ bằng đá, trên môn hộ viết ba phù tự ‘Quỷ Môn Quan’, trên hai cánh cửa trái phải mỗi bên đều có hai đầu đầu lâu mặt mũi dữ tợn.
Quỷ Môn Quan tản mát ra một cỗ bạo động vô hình bao phủ tất cả Thủy Quỷ, trong nháy mắt tất cả Thủy Quỷ đều biến mất.
Thiên Ti Quỷ Mẫu cũng kinh hô một tiếng, theo đà kéo thì Thiên Ti Quỷ Mẫu cũng biến mất ở trong Quỷ Môn Quan.
Trong Địa Phủ, Thiên Ti Quỷ Mẫu co rúm lại không ngừng run rẩy trên không trung, chung quanh thiên địa hiện lên mười hư ảnh uy nghiêm của các Đại Đế tôn quý, mỗi một người đều tản ra uy áp của Đại La hậu kỳ.
…
Đa Bảo kinh ngạc nói: "Như vậy là... xong rồi sao?”
Bạch Cẩm thu hồi quyền trượng, mờ mịt nói: "Đúng vậy! Ta cũng không nghĩ tới Thiên Ti Quỷ Mẫu lại ngang ngược như vậy, dám cướp quỷ với Địa Phủ.”
Đa Bảo theo bản năng liếc Bạch Cẩm một cái, trong lòng chua xót, có quan hệ chính là ngang tàng như vậy sao? Đoạn thời gian trước hắn bị Thiên Ti Quỷ Mẫu ngược đãi vô cùng thê thảm.
Thiên Ti Quỷ Mẫu rời đi, những vòng xoáy hồng thủy cuồn cuộn khổng lồ trở lại yên tĩnh như trước đã hiện ra vô số tử thi, có Nhân tộc cũng có đủ loại động vật.
“Aizz! Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn!”
Đầu ngón tay Bạch Cẩm bắn ra một ngọn lửa nhỏ rơi vào trên một cỗ thi thể phía dưới. Ầm! Tựa như hỏa nhập liệt du vậy, Tam Muội Chân Hỏa nhanh chóng lan tràn trên mặt sông thiêu đốt gần hết chỗ thi thể, sau đó hóa thành tro tàn phiêu tán.
Đa Bảo ngay lập tức nói: "Đi thôi! Đi đến một địa phương khác, lần này cũng không đơn giản như vậy, Địa Phủ cũng không quản được nó.”
Một lát sau ba người lại đi tới một cái thủy vực, trong thủy vực này có rất nhiều đỉnh núi, hồng thủy đã che dấu phần lớn sơn thể, chỉ còn lại có nửa đoạn đỉnh núi.
Đa Bảo ngưng trọng nói: "Cẩn thận, yêu ma chiếm cứ nơi này được xưng là U Minh Yêu Thần nhưng nó cũng không thuộc về Địa Phủ.”
Rít!
Rít!
Rít!
...
Tiếng động vang lên trong thiên địa, trong hồng thủy đục ngầu hiện lên ngàn vạn Độc Giác Ma Xà nhanh chóng bơi ở trên mặt sông, ánh mắt lạnh như băng dựng thẳng nhìn ba người Đa Bảo, Bạch Cẩm và Vô Đương.
Một con Ma Xà khổng lồ uốn lượn quanh ngọn núi mà bò lên trên đỉnh núi rồi ngẩng cao đầu, trên đầu có một chiếc kim hoàng sắc Độc Giác ngút trời.
Grao! Độc Giác Ma Xà há mồm gào thét một tiếng, khí lãng cuồn cuộn.
Vô số tiểu Ma Xà phía dưới cũng phát ra tiếng gào thét, thanh âm chấn động thiên địa.
Độc Giác Ma Xà mở miệng một tiếng rống giận nói: "Tiểu mập mạp, lần trước ta tha cho ngươi một mạng, bây giờ còn dám quay lại.”
Bạch Cẩm thoáng nhìn giống Đa Bảo, không phải sư huynh nói ngươi đánh nó ôm đầu chạy trốn sao?
Sắc mặt Đa Bảo cứng đờ, tiến lên một bước phẫn nộ kêu lên: "Tiểu Ma Xà không biết tốt xấu, lần trước ta lui đi chính là vì có cảm giác trời cao có ý tốt muốn cho ngươi thêm một cơ hội, nếu ngươi không biết tốt xấu thì đừng trách ta chém tận giết tuyệt. Bạch Cẩm sư đệ, con Ma Xà này giao cho ngươi.”
"Sư huynh, ngươi làm cái gì?"
"Ta xử lý số lượng Ma Xà đông đảo ở phía dưới."
Bạch Cẩm nhìn Ma Xà đang không ngừng nhúc nhích trong hồng thủy cuồn cuộn ở dưới, trong lòng nhất thời cảm thấy một trận sợ hãi, chứng sợ hãi cái đông đúc lại tái phát, vội vàng nói: "Được, cứ theo lời sư huynh nói.”
Vô Đương thánh mẫu nhíu mày nói: "Sư đệ, con Ma Xà này không phải loại vớ vẩn, ta và ngươi cùng nhau xuất thủ.”
Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn về phía Ma Xà khổng lồ, nhất thời trong lòng cảm giác tốt hơn rất nhiều, nói: "Sư tỷ, ngươi giúp ta áp trận, từ sau khi ta đột phá đến Đại La cảnh còn chưa được thực sự động thủ lần nào, hiện tại khó có thể gặp được một đối thủ thú vị như này, vậy để cho Ma Xà này đến thử một chút thực lực chân chính của ta.”
Vô Đương thánh mẫu ngưng trọng nói: "Sư đệ, nó là Đại La trung kỳ.”
Bạch Cẩm tự tin cười nói: "Ta còn là đệ tử của Thánh Nhân mà!" Sau đó hắn liền bay về hướng Ma Xà trên đỉnh núi.
"Rống!" Ma Xà khổng lồ gào thét một tiếng, sau đó phun ra một cỗ độc vụ đen kịt.
Khói độc nhanh chóng bay về phía Bạch Cẩm phát ra tiếng ‘tê tê’, hiển nhiên có kịch độc.