Vô Đương thánh mẫu kinh hãi kêu lên: "Sư đệ, cẩn thận!" Thủ mài trên cổ tay nàng được bắn ra, nở rộ thành sương mù hào quang xua tan độc vụ.
Thân ảnh Vô Đương thánh mẫu chợt lóe xuất hiện bên cạnh Bạch Cẩm, ngưng trọng nói: "Không thể khinh thường!”
Bạch Cẩm cười nói: "Đa tạ sư tỷ!" Tay hắn hướng về phía trước bóp một cái, một đóa hoa sen giống như huyết ngọc xuất hiện giữa các ngón tay Bạch Cẩm, cánh sen bị giam hãm, không có chút khí tức nào.
Trong nháy mắt Độc Giác Ma Xà di chuyển từ trên núi xuống, lao về hướng Bạch Cẩm và Vô Đương thánh mẫu, trong hai mắt mang theo quang mang khát máu.
Ngũ Long mài của Vô Đương thánh mẫu đột nhiên tan thể, hóa thành năm con Thần Long giết về hướng Độc Giác Ma Xà. Ầm! Năm con Thần Long vừa tiếp xúc với Độc Giác Ma Xà liền lập tức tan tác, Đại La cảnh chênh lệch một bước cũng là thiên địa khác biệt.
Huyết Liên trong tay Bạch Cẩm mở ra, di chuyển thời không trong nháy mắt, hai người một rắn tiến vào trong không gian đặc thù.
Chân Bạch Cẩm và Vô Đương thánh mẫu giẫm lên Huyết Liên, đứng ở trung tâm trận pháp không gian.
Mỗi cửa ở bốn phương không gian đều treo một thanh Thần Kiếm, Thông Thiên đạt địa, trên từng thanh Thần Kiếm đều khắc hai chữ lần lượt là Thanh Minh, Thanh Vũ, Thanh Tiêu và Thanh Vân.
Độc Giác Ma Xà đang cẩn thận quấn mình trong không gian, trong không gian có trải rộng huyết vụ để ngăn cách tầm mắt, che đậy thần niệm, cho dù là Độc Giác Ma Xà cũng chỉ có thể cảm ứng được khoảng cách ngàn thước, còn lại thì không cảm nhận được gì.
Trên Huyết Liên, Vô Đương thánh mẫu kinh ngạc nói: "Đây là kiếm trận?”
Bạch Cẩm gật gật đầu, nói: "Hôm nay đến thử uy lực kiếm trận này." Ngón tay khẽ chỉ làm kiếm dựng thẳng lên.
Ong! Bốn thanh Tiên Kiếm của bốn phương không gian lập tức chấn động, vài kiếm khí phát ra từ trong tứ kiếm ngưng tụ thành bốn thanh Thanh Thiên Kiếm hư ảo ở trước mặt Bạch Cẩm.
Sắc mặt Bạch Cẩm vui vẻ, vậy mà có thể một lần khống chế được bốn Thanh Thiên Kiếm, hơn nữa tiêu hao cũng không lớn lắm, có tòa kiếm trận này rồi thì chẳng phải là nói, ta có thể tùy ý điều động Thiên Kiếm sao?
Mặc dù không có uy lực to lớn như khi bốn thanh Tiên Kiếm trực tiếp dung hợp nhưng uy lực so với bất kỳ loại Tiên Kiếm nào cũng lớn hơn rất nhiều.
Kiếm chỉ về phía Độc Giác Ma Xà nhẹ nhàng chém một cái, bốn chuôi Thanh Thiên Kiếm bay tới trước mặt Độc Giác Ma Xà trong nháy mắt.
Con ngươi Độc Giác Ma Xà co rụt lại, lân phiến trên người trong phút chốc phủ đầy lôi đình.
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Bốn đạo kiếm khí chém lên người Độc Giác Ma Xà, điện quang bắn ra bốn phía, huyết hoa bắn tung tóe trực tiếp phá vỡ lớp phòng thủ.
"Rống!" Độc Giác Ma Xà phát ra tiếng gầm phẫn nộ lao về phía kiếm khí, phát huy ra chiến lực Đại La Kim Tiên trung kỳ của mình, thi triển các loại thần thông pháp thuật.
Trên Huyết Liên, ngón tay Bạch Cẩm chỉ lên trên, ngưng trọng nói: "Loạn Phách Phong Kiếm Pháp!”
Vô Đương thánh mẫu theo bản năng nhìn về phía bốn thanh Thần Kiếm, Loạn Phách Phong Kiếm Kháp là loại kiếm pháp gì? Sư đệ tự mình lĩnh ngộ sao?
Bốn thanh Tiên Kiếm khẽ chấn động, vô số kiếm khí bắn ra bốn phía tung hoành chung quanh không gian quấy nhiễu huyết vụ. Ầm ầm ầm! Độc Giác Ma Xà ra sức ngăn cản kiếm khí đánh tới từ tứ phương, phía trước phía sau bên trái bên phải bên cạnh, không hề có quy tắc, càng không thể ngăn cản, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Vô Đương thánh mẫu không nói gì, cái gọi là Loạn Phách Phong kiếm pháp, chính là không có kiếm pháp?
Một lát sau, trận pháp vặn vẹo trong không gian tản đi, Bạch Cẩm cùng Vô Đương thánh mẫu hiện lên trong thiên địa, một gốc Huyết Liên lơ lửng trước mặt chậm rãi xoay tròn.
Trong mắt Vô Đương thánh mẫu còn mang theo vẻ mờ mịt, cường giả Đại La Kim Tiên trung kỳ cứ như vậy mà chết? Sau đó lại nhìn thoáng qua Bạch Cẩm, sao lại cảm thấy không chân thật như vậy?
Sắc mặt Bạch Cẩm đúng là mừng rỡ như điên, không hổ là kiếm trận do hai vị nương nương gia trì, thật sự là quá mạnh!
Bạch Cẩm thu hồi Huyết Liên, trong tay chợt lóe lên rồi xuất hiện một cây hoàng kim Độc Giác, vung hoàng kim Độc Giác kêu to: "Sư huynh, chúng ta đã hoàn thành, ngươi nhanh lên!”
Ầm! Đa Bảo lao ra từ trong hồng thủy nhìn hoàng kim Độc Giác trong tay Bạch Cẩm, khó có thể tin kêu lên: "Ngươi vậy mà giết nó rồi?”
Bạch Cẩm nghi hoặc nói: "Rất khó sao?”
Đa Bảo thở hổn hển, không khó sao? Lúc trước hắn thiếu chút nữa đã bot mạng tại nơi này nhưng nhìn Bạch Cẩm cùng Vô Đương quần áo không loạn, nửa điểm thương thế cũng không có, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ nghi vấn, chẳng lẽ thật sự rất dễ dàng sao?!
Bạch Cẩm thúc giục nói: "Sư huynh, ngươi mau đi giải quyết những tiểu Xà Yêu kia đi!”
Đa Bảo yên lặng xoay người bay về phía trong hồng thủy.
Không lâu sau, ba người chuyển hướng bay sang một phương hướng khác, trên đường Đa Bảo truyền âm cho Vô Đương thánh mẫu hỏi thăm chi tiết chém giết Xà Yêu, khi biết được bốn thanh Tiên Kiếm của Bạch Cẩm được luyện thành kiếm trận uy lực cường đại, trong lòng nhất thời có một cỗ phẫn nộ không cam lòng dâng lên, kiếm trận không cần nghĩ cũng biết là do sư phụ luyện chế. Đây là thế đạo gì? Hắn tân tân khổ khổ tu đạo luyện pháp, kết quả không bằng Bạch Cẩm đi nịnh nọt? Thế đạo này bất công cỡ nào chứ.
Đa Bảo ta thề, nhất định phải xây dựng một thế giới công bằng, thiên đạo thù lao, bất luận kẻ nào cũng phải thông qua nỗ lực của chính mình để đạt được, chém giết tất cả những kẻ nịnh nọt.