"Sư huynh, ngươi nghĩ gì thế?" Bạch Cẩm tò mò hỏi.
Đa Bảo phục hồi tinh thần lại, ôn hòa cười nói: "Không có gì, chỉ là trong lòng sinh ra cảm khái, ta không làm gì được Yêu Thần nhưng sau khi sư đệ sư muội đến lại dễ dàng đem bọn chúng chém giết vài cái, quả nhiên chỉ khi chúng ta đoàn kết mới có thể phát huy tới lực lượng lớn nhất.”
Bạch Cẩm gật đầu đồng ý nói: "Đúng vậy! Đoàn kết và giúp đỡ lẫn nhau, tình bạn và đồng môn, đó là giáo nghĩa của Tiệt Giáo chúng ta. Đoàn kết là sắt, đoàn kết là cương, đoàn kết của chúng ta không ai có thể địch nổi.”
Đa Bảo và Bạch Cẩm nhìn nhau cười, khung cảnh hết sức hài hòa hòa hợp.
Vô Đương thánh mẫu ở bên cạnh mỉm cười gật đầu, quan hệ sư huynh sư đệ vẫn là trước sau như một hòa thuận, ngoại môn đồn đại hai người không hợp, quả nhiên tất cả đều là bịa đặt, tuyệt không thể tin.
Bạch Cẩm mỉm cười nói: "Sư huynh, hiện tại chúng ta đi tới chỗ Yêu Thần thứ ba sao? Đó là con Thủy Hầu Tử mà ngươi đã nói đến.”
Đa Bảo ôn hòa nói: "Đúng vậy! Thủy Hầu Tử này bản lĩnh bất phàm, vẫn cần sư đệ ra tay hàng phục.”
"Aizz! Ta đã ra tay tới hai lần, lần này nói như thế nào cũng phải đến phiên sư huynh."
"Không gạt sư đệ, Thủy Hầu Tử này có chút bản lĩnh, sư huynh ta chỉ sợ sẽ để nó chạy thoát mất!"
Hai người nói cười bay về phía trước, khoảng cách ngàn vạn dặm thoáng qua rất nhanh đã tới.
...
Trong một mảnh thủy vực rộng lớn, mấy ngàn đệ tử Tiệt Giáo đang chém giết với vô số Thủy Yêu, bốn người đại đội chấp pháp là Khổng Tuyên, Vũ Dực Tiên, Ô Vân Tiên vầ Vân Tiêu đang vây khốn một con Cự Viên màu đen, thần sắc ngưng trọng.
Cự Viên đứng ở trong dòng nước, trong tay cầm một cây trường côn bản thiết, tùy ý nhìn bốn người, lười biếng nói: “Có thể đi tới trước mặt ta, các ngươi cũng coi như có trình độ nhưng đối với ta mà nói thì cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi. Nhanh cút đi! Miễn cho gia gia ta phải động thủ.”
Bốn người liếc nhau rồi đồng thời lao về hướng Cự Viên, từng tiếng va chạm của ngũ sắc quang mang lóng lánh, âm dương nhị khí dây dưa, Hỗn Nguyên Kim Đấu phun ra nuốt vào pháp lực quang mang, tiếng Hỗn Nguyên Chùy va chạm rắc rắc vang lên.
Từng côn ảnh màu đen kịt đánh tới, phanh! Ngũ sắc thần quang bị đánh tan, phanh! Âm dương nhị thất sụp đổ, phanh! Hỗn Nguyên kim đấu bị đập bay, phanh! Hỗn Nguyên Chùy bay ra.
Bốn người Khổng Tuyên, Kim Bằng, Vân Tiêu, Ô Vân Tiên đồng thời xoay tròn bay ngược ra ngoài, tạo ra bốn khe rãnh sâu thẳm ở trong hồng thủy cuồn cuộn.
Cự Viên bay lên trời, thiết bổng bỗng trở nên vô cùng lớn, ầm ầm một tiếng đập vào trong hồng thủy cuồn cuộn, tàn sát bừa bãi trong hồng thủy, đánh bay tất cả Thủy Yêu lẫn đệ tử Tiệt Giáo.
Cự Viên đứng trên thiết bổng, cười ha ha kêu lên: "Chỉ là một chút Thái Ất Kim Tiên cũng muốn bắt ta? Nói cho các ngươi biết, ngoại trừ bát quái Tỏa Long tỉnh cái gì ta cũng không sợ! Ha ha ha! Ha ha ha!"
Khổng Tuyên, Kim Bằng, Vân Tiêu, Ô Vân Tiên lập tức bật dậy, đứng lơ lửng trên hồng thủy cuồn cuộn nhìn Cự Viên đang không kiêng nể gì, há miệng thở dốc, thực lực của Đại La Kim Tiên thật sự là quá mạnh.
Cự Viên từ trên cột sắt nhảy xuống, cột sắt phía sau nhanh chóng nhỏ thu vào trong tay Cự Viên, nó tiện tay vung một đạo yêu lực quét ngang ra.
Sắc mặt đám người Khổng Tuyên đều đại biến, không gian đột nhiên nổi lên một trận gợn sóng, yêu lực càn quét nháy mắt biến mất.
Ba người Đa Bảo, Bạch Cẩm và Vô Đương thánh mẫu từ trên trời chậm rãi đáp xuống.
Tất cả đệ tử Tiệt Giáo đều kích động kêu lên: "Sư huynh."
“Sư tỷ.”
“Đại đội trưởng!”
Cự Viên khủng bố cười nhạo một tiếng, gãi tai gãi má đánh giá ba người Bạch Cẩm, cười hắc quái nói: "Ba tiểu bối Đại La sơ kỳ cũng dám đi tới trước mặt ta, thật coi Hầu gia là ăn chay sao?”
Cô Lương ở xa xa tức giận kêu lên: "Ngươi ăn Vân Bạo Cô của ta!"
Cự Viên khủng bố nhép miệng, gật đầu hắc hắc nói: "Hương vị cũng không tệ lắm!”
Bạch Cẩm nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh, đây là con Thủy Hầu Tử ngươi nói?”
Đa Bảo gật gật đầu, ngưng trọng nhìn con Cự Viên kia. Con Cự Viên này có thể nói là đại yêu đáng sợ nhất trong hồng thủy, hai con lúc trước thực lực kém xa không bằng.
Bạch Cẩm liếc mắt một cái, ngươi gặp con Thủy Hầu Tử lớn như vậy sao?
Bốn người Khổng Tuyên bay tới, đứng ở phía sau Bạch Cẩm.
Khổng Tuyên nhỏ giọng nói: "Đội trưởng, Cự Viên này phi thường khủng bố, ít nhất là Đại La Kim Tiên.”
Bạch Cẩm gật gật đầu, ta đương nhiên biết nó là Đại La Kim Tiên, hơn nữa còn là Đại La hậu kỳ.
Vân Tiêu truyền âm nói: "Đội trưởng, vừa rồi nó nói ngoại trừ Bát Quái Tỏa Long Tỉnh cái gì nó cũng không sợ!”
Bạch Cẩm sửng sốt, khóe miệng hơi nhếch lên. Bát Quái Tỏa Long Tỉnh? Cự Viên? Hình như hắn đã biết được lai lịch của nó là gì, Tỏa Long Tỉnh vây khốn Vô Chi Kỳ chính là chuyện thần thoại được lưu truyền rất lâu ở kiếp trước.
Cự Viên hung lệ rống to: "Đám tiểu tể tử? Hầu gia nói cho các ngươi biết, nếu không có bát quái Tỏa Long Tỉnh thì hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết." Thiết bổng trong tay vù vù quay một vòng, cuồn cuộn uy thế.