Ngao Lăng gật đầu nói: "Vậy ta trở về phục mệnh.”
Đại Vũ làm lễ cảm kích nói: "Xin truyền đạt ý cảm tạ của Nhân tộc ta.”
Ngao Lăng gật gật đầu rồi hóa thành một đạo long ảnh phóng lên trời. Ầm! Mây đen trên bầu trời tan hết, mặt trời chiếu xuống, sắc trời quang đãng.
Đại Vũ giơ rìu lên, dưới ánh mặt trời chiếu rọi chiếc rìu trở nên rạng rỡ sinh huy, một rìu chém xuống. Ầm! Núi cao phía trước bị bổ ra ầm ầm ngả sang hai bên, vô lượng hồng thủy theo đường chảy ra.
...
Trước một ngôi nhà tranh trên núi cao, Bạch Cẩm và Ngao Quảng đang mặc long bào nằm trên ghế dài.
Ngao Quảng dương dương đắc ý kêu lên: "Lão đại, hiện tại ta đã là Đông Hải Long Vương, ta mặc long bào có uy vũ không?”
Bạch Cẩm liếc hắn một cái, nói: "Sao lão Long Vương lại yên tâm giao Đông Hải Long Cung cho ngươi chứ? Không sợ gia sản đều bại sạch sao?”
"Lão đại, ngươi đừng xem thường người khác, ngươi chưa từng nghe nói qua mạc đạo Long Vương không có bảo bối sao? Sau khi ta trở thành Đông Hải Long Vương, Đông Hải Long Cung sớm đã không còn như xưa, giờ nội tình thâm hậu rồi.”
“Kỳ quái, phụ vương ngươi lại không mang đồ đạc của Đông Hải Long Cung đi?”
"Lão đầu tử đúng là có tính toán này." Ngao Quảng đắc ý nói: "Nhưng ta thông minh biết bao! Ta đem sính lễ và thiếp mời đều thay đổi, toàn bộ Đông Hải Long Cung bao gồm cả bên trong pháp bảo cung điện đều bị ta đặt thành sính lễ cho Long hậu của ta. Lão đầu tử muốn đem hết tài sản Đông Hải Long cung mang đi thì cũng cần được lão trượng nhân ta đồng ý! Lúc phụ vương ta từ nhiệm, lão trượng nhân ta còn tự mình ra khỏi Thanh Long Giới đến nghênh đón, hai người đánh nhau giao lưu hữu hảo một phen, cuối cùng phụ hoàng ta bị lão trượng nhân ta kéo trở về Thanh Long Giới, hiện tại Long Cung này đều là của ta! Ha ha ha!"
Bạch Cẩm cổ quái nhìn Ngao Quảng, cảm khái nói: "Ngươi thật sự là long tài!”
"Ha ha! bình thường thôi, so với lão đại thì người ta vẫn còn kém xa, cần tiếp tục học tập, cố gắng tiến bộ."
...
Năm thứ năm mươi sau khi Đại Vũ khơi thông hồng thủy, Ngu Thuấn, một trong Ngũ Đế phi thăng Hỏa Vân Động, Đại Vũ tiếp nhận Nhân Chủ sau đó tiếp tục đại nghiệp trị thủy. Trăm năm sau, Đại Vũ khơi thông tất cả các dòng sông, vô lượng hồng thủy trút xuống tứ hải nhưng hồng thủy trên hồng hoang đại địa lại không giảm chút nào.
Khai sơn dẫn mương, hồng thủy không tiêu, đám người Bạch Cẩm nhất thời cảm giác được có gì đó không đúng.
Cường giả các thế lực tụ tập ở Đô Thành Nhân tộc, Đại Vũ râu ria xồm xoàm ngồi ở chủ vị, phía dưới là Bạch Cẩm, Đa Bảo, Vô Đương, Đông Hải Long Vương Ngao Quảng, Nam Hải Long Vương Ngao Thần, Tây Hải Long Vương Ngao Cực và Bắc Hải Long Vương Ngao Thanh.
Đại Vũ nỉ non nói: "Vì sao? Tại sao đường thủy được khai thông lại chưa bao giờ hạ xuống? Rốt cuộc là có vấn đề gì vậy?!”
Bạch Cẩm ngưng trọng nói: "Ngay từ đầu chúng ta không biết nước lũ này bắt đầu từ đâu, khơi thông dòng sông cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc, hiện tại lũ lụt vẫn tràn lan, ngay cả trị ngọn cũng không làm được. Ngao Quảng, Long tộc các ngươi có biết nguyên nhân hồng thủy lan tràn là gì không?”
Ngao Quảng lắc đầu nói: "Không biết.”
Vô Đương thánh mẫu nhíu mày nói: "Mấy năm gần đây mưa lũ bình thường, vốn dĩ không thể xảy ra những trận lũ lụt lớn như vậy được, nước không rơi xuống từ trên trời, vậy thì chỉ có thể là dưới đất.”
Ngao Quảng kinh ngạc nói: "Vậy mà lại là mạch nước ngầm Long tộc chúng ta đã khơi thông!”
Đại Vũ bỗng ngẩng đầu: "Nhất định là nước ngầm, hai trăm năm trước mặt đất chấn động, sau đó đột ngột xảy ra hồng thủy.”
Bạch Cẩm đứng dậy nói: "Thoạt nhìn chúng ta chỉ có thể dò xét một chút dưới lòng đất, Nhân Chủ còn nhớ rõ nơi xuất phát ban đầu của hồng thủy không?”
Đại Vũ lắc đầu nói: "Không biết, khi chúng ta phát hiện hồng thủy thì hồng thủy cũng đã phô thiên cái địa mà đến, phụ thân ta dùng tức nhưỡng xây đập chặn nước, tranh thủ được thời gian mấu chốt cho Nhân tộc.”
Đa Bảo ngưng trọng nói: "Vậy chỉ có thể dò xét từng chút một.”
Ngao Quảng kêu khổ nói: "Tình huống dưới lòng đất rất phức tạp, chỉ dò xét một chút cũng tốn thời gian và hao tổn sức lực.”
Bạch Cẩm lúc này nói: "Sư huynh, sư tỷ, các ngươi đợi một lát, ta trở về Tiệt Giáo một chuyến.”
Đa Bảo cùng Vô Đương gật đầu nói: "Làm phiền sư đệ.”
Thân ảnh Bạch Cẩm vặn vẹo một chút liền biến mất không thấy, xuyên toa không gian hướng Tiệt Giáo mà đi.
...
Thân ảnh Bạch Cẩm hiện lên trên Kim Ngao Đảo, sải bước đi về phía Bích Du Cung.
Bạch Cẩm một đường tiến vào Bích Du Cung, vừa mới vào hậu viện đã nhìn thấy Long Cát nằm trên một cái vân sàng, trong tay thịt nhỏ bé ôm hai thanh Tiên Kiếm, phía dưới thân thể còn đè hai thanh Tiên Kiếm nữa, gặm chuôi kiếm đến quên cả trời đất.
Thông Thiên ngồi ngay ngắn bên cạnh vân sàng, cười ha hả nhìn Long Cát chơi đùa, Tinh Vệ thì yên lặng ngồi ở bên cạnh lật xem kinh thư.
Long Cát ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Cẩm, nhất thời vứt bỏ Tiên Kiếm trong tay, cười khanh khách kêu lên: "Sư… Sư phụ.”
Vung tay và chân bay về phía Bạch Cẩm.
Thông Thiên một phen bắt lấy Long Cát, trong tay chợt lóe ra một quả linh quả, Long Cát lập tức ném Bạch Cẩm ra sau đầu, ôm linh quả nằm trong ngực Thông Thiên gặm gặm.