Vân Tiêu uyển chuyển nói: "Thủy Yêu cũng không thể trốn thoát khỏi sự dò xét của đại đội chấp pháp chúng ta, hẳn là có cường đại thần thông che giấu.”
Ánh mắt Bạch Cẩm ngưng tụ nói: "Ngươi nói là do đệ tử Tiệt Giáo ta gây ra?”
Vân Tiêu gật gật đầu: "Rất có khả năng! Lúc trước chém giết liên miên, rất nhiều đệ tử Tiệt Giáo đều bị kích phát ra hung tính, tham ăn huyết thực cũng chưa chắc không có khả năng.”
Bạch Cẩm bình tĩnh nói: "Vân Tiêu, ngươi trở về trước, chuyện này ta biết rồi.”
...
Ban đêm, trong quân doanh Nhân tộc, vô thanh vô tức bị tập sát liên tiếp hai ngày khiến lòng người hoảng sợ, tạo thành khủng hoảng kịch liệt ở trong đại quân Nhân tộc, lửa trại sáng bừng, binh lính tuần tra đi tới đi lui.
Bên ngoài quân doanh, mấy đạo thân ảnh chậm rãi đi tới.
Một đệ tử đầu báo có chút thấp thỏm nói: "Hôm nay chúng ta còn muốn săn huyết thực sao? Nghe nói đại đội chấp pháp đã chú ý đến việc này.”
Bên cạnh một thanh niên tóc xanh đắc ý nói: "Sợ cái gì? Có ta ở đây bọn hắn không thể tra ra bất cứ cái gì." Sau đó vươn đầu lưỡi thật dài liếm liếm môi, ánh mắt tỏa sáng nói: "Chúng ta chém giết Thủy Yêu, cứu vớt bao nhiêu Nhân tộc? Chỉ là ăn mấy người bọn hắn mà thôi, có gì to tát.”
Những người khác cũng theo bản năng gật gật đầu, trong ý niệm của bọn hắn thì vốn là nên như thế.
Mấy người cầm lấy tay nhau, một đạo gợn sóng khuếch tán từ trên người thanh niên tóc xanh, trong nháy mắt tất cả mọi người đều biến mất.
Vù!
Vù!
Vù!
Mấy đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống.
A! Tiếng kêu thảm thiết thê lương liên tiếp vang lên trong quân doanh, sau đột nhiên im bặt.
Nháy mắt trong quân doanh rối loạn một mảnh, tất cả tướng lĩnh cùng với một bộ phận binh lính chạy về phía kêu thảm thiết rồi vây quanh quảng trường quân doanh. Bên trong quân doanh nhìn thấy mấy đoàn vết máu, ngoại trừ màu đỏ bình thường còn có màu xanh lá cây nhưng lại không có một bóng người.
Trước nhà tranh, Bạch Cẩm đứng thẳng, bên cạnh là Kim Bằng.
Mấy loại đệ tử ngoại môn Tiệt Giáo nằm trên bãi cỏ phía trước, phát ra tiếng kêu rên thống khổ, trên người mỗi người đều đóng đinh một thanh Thần Kiếm trong suốt, đều là do kiếm khí biến thành.
Đệ tử đầu báo cầu xin tha thứ kêu lên: "Sư huynh, đội trưởng, ta sai rồi, cầu xin ngươi buông tha ta, ta cũng không dám nữa.”
Những người khác cũng nhao nhao la hét: "Sư huynh, chúng ta chỉ là đi ngang qua quân doanh Nhân tộc thôi!”
"Sư huynh, chúng ta liều chết chém giết Thủy Yêu vì Tiệt Giáo."
“Sư huynh bỏ qua cho chúng ta đi!”
...
Bạch Cẩm không hề động đậy chút nào, lạnh lùng nói: "Kim Bằng, thu hồi thẻ bài chứng minh thân phận của bọn hắn, chém giết răn đe!”
Kim Bằng ôm quyền đáp: "Vâng!" Sau đó hắn đưa tay ra lấy mấy thẻ bài chứng minh thân phận kim quang lóng lánh từ trong cơ thể mấy người này.
"Không, ngươi không thể như vậy."
“Tha mạng!”
"Vì chỉ là mấy cái Nhân tộc liền chém giết đồng môn, Bạch Cẩm ngươi chính là chó săn của Nhân tộc."
"Ngươi sẽ chết không yên ổn, ta nguyền rủa ngươi hồn phi phách tán."
...
Tiếng cầu xin tha thứ, tiếng chửi rủa tàn nhẫn liên tiếp vang lên.
Kim Bằng tiện tay trảo một cái, mấy người nhất thời bay lên, bay lên trời theo Côn Bằng.
Bạch Cẩm cảm khái nói: "Để cho bọn hắn trở thành thanh phúc tiên thần khó như vậy sao?”
Một bóng người bước ra từ trong bóng tối, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Lúc trước bọn hắn đã trải qua cuộc sống tàn nhẫn giết chóc ở Đông Hải, sống tham ăn huyết thực, cho dù bái nhập vào Tiệt Giáo ta cũng là thích ăn huyết thực hải thú.”
Bạch Cẩm tức giận nói: "Hồng hoang có thể đổi, bản tính khó dời, Tiệt Giáo ta sớm muộn gì cũng bị hủy trong tay bọn hắn. Sư tỷ, ta dự định sẽ lệnh cho những đệ tử ngoại môn này trở về Tiệt Giáo, chỉ lưu lại đại đội chấp pháp.”
Vô Đương thánh mẫu gật đầu nói: "Được!”
Ngày hôm sau trời vừa sáng, rất nhiều đệ tử Tiệt Giáo trở về Đông Hải dưới sự dẫn dắt của Thạch Cơ và Cô Lương, chỉ để lại mấy người Khổng Tuyên trợ giúp Đại Vũ trị thủy.
Trước một ngọn núi cao, hồng thủy dâng trào, Đại Vũ mặc áo tơi đứng trên đỉnh mây đo thủy thế.
Ô Vân Tiên đứng thẳng ở bên cạnh, hộ vệ Đại Vũ.
Ầm! Một cột nước lao ra khỏi hồng thủy cuồn cuộn, một đạo quang ảnh bạch sắc bay ra khỏi cột nước.
Ánh mắt Ô Vân Tiên ngưng tụ, Thủy Yêu? Ánh sáng màu trắng vừa chuyển hóa thành một Bán Long Nhân đầu rồng.
Bán Long Nhân làm lễ nói: "Đông Hải Ngao Lăng gặp qua Tiệt Giáo thượng tiên, gặp qua Đại Vũ.”
Ánh mắt Ô Vân Tiên khôi phục bình thường, vậy mà lại là Đông Hải Long tộc, hắn bèn chắp tay đáp lễ.
Đại Vũ vội vàng hỏi: "Dưới mặt đất thế nào rồi?”
Ngao Lăng vừa cười vừa nói: "Mạch nước ngầm vô cùng hỗn loạn, Tứ Hải Long tộc đã ổn định xong, hiện tại chỉ cần bình phục hồng thủy trên mặt đất, hồng thủy cũng ổn rồi.”
Đại Vũ mừng rỡ kêu lên: "Được! Thật sự là tốt quá." Sau đó hắn trịnh trọng nói: "Ta thay Nhân tộc cảm tạ Tứ Hải Long tộc.”
Ngao Lăng hỏi: "Không cần khách khí, Nhân tộc và Long tộc vốn là đồng khí liên chi. Bệ hạ để ta đến hỏi thăm, thủy hoạn trên mặt đất có cần Long tộc ta tương trợ hay không?”
Đại Vũ đứng thẳng dậy, cười ha ha nói: "Long tộc khơi thông mạch nước ngầm đã là giải quyết chuyện gian nan nhất, nước trên mặt đất này ta đã có phương pháp quản lý, không cần Long tộc ra tay.”