Bên dưới tế đàn, Bạch Cẩm nói thầm: "Cửu đỉnh có thể tự động xác định vị trí của địa tâm, vậy trước đó chúng ta khổ cực kìm kiếm vị trí trí của địa tâm còn có ý nghĩ gì chứ?”
Vô Đương Thánh Mẫu cười nói: "Cũng coi như là mở mang kiến thức."
Một đạo kiếm quang xẹt qua bầu trời, kiếm quang hóa thành một nam tử trung niên, kích động kêu lên: "Xuống rồi, xuống rồi, mực nước xuống rồi."
Có tiếng reo hò của Nhân tộc, Đại Vũ cũng loạng choạng trên tế đàn, khuôn mặt tươi cười của hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi. Quá mệt rồi, những năm qua đã quá mệt rồi nhưng cuối cùng cũng đã kết thúc.
Trên bầu trời tỏa ra một ánh vàng huyền ảo, hiện ra một mảnh Công Đức Kim Vân. Những Công Đức Kim Vân phân hóa thành công đức chia cho Vạn Thiên. Đại Vũ, Đa Bảo, Bạch Cẩm, Long tộc và các đệ tử Tiệt Giáo đã trở về Đông Hải, thậm chí còn có những binh sĩ tham gia trị thủy.
Lượng Thủy Thần Trân Thiết và Thần Phủ Khai Sơn trong tay Đại Vũ cũng có công đức, hóa thành Công Đức Thần Khí.
Dưới tế đàn, Bạch Cẩm hành lễ nói: "Sư huynh, việc sau này giao lại cho huynh, chúng ta phải cáo từ rồi!"
"Đa tạ sư muội, sư đệ!"
Vô Đương Thánh Mẫu mỉm cười gật đầu lịch sự.
Bạch Cẩm và Vô Đương cưỡi mây trở về phía Đông Hải.
Đại Vũ chắp tay kính lễ hô lớn: "Cung tiễn Thánh sứ! Cung tiễn tiên tử!"
Những Nhân tộc còn lại cũng cung kính hành lễ: "Cung tiễn Thánh sứ! Cung tiễn tiên tử!"
Âm thanh vang vọng khắp thiên địa.
...
Bạch Cẩm và Vô Đương Thánh Mẫu bay trên bầu trời, vượt qua núi sông Hồng Hoang nhìn thấy những đầu Kim Long bay lượn trên mặt đất rồi hướng về tứ hải.
Võ Đương Thánh Mẫu nói: "Tam Hoàng Ngũ Đế quy vị, khí vận của Nhân tộc cũng ổn định rồi."
Bạch Cẩm mỉm cười gật đầu nói: "Đúng vậy! Ta rất mong đợi cái ngày mà Nhân tộc phân bố khắp Hồng Hoang."
"Cứu mạng! Lão đại, giúp ta chặn bọn hắn lại." Một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ phía sau.
Cả Bạch Cẩm và Vô Đương Thánh Mẫu đều quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một đầu Kim Long đang chạy trốn trước biển mây phía sau, phía sau có ba con Thần long đang truy sát.
"Ngao Quảng, ngươi giao cho ta số tinh huyết còn lại đi."
"Hết rồi, tất cả đều đưa cho Nhân tộc cửu đỉnh rồi!"
"Thứ đã từng trong miệng ngươi thì sao có thể không giữ lại một chút chứ? Ngao Quảng, làm rồng không nên quá tham lam."
"Không sai, lấy ra chia đều."
"Không có, thật sự không có!"
Tây Hải, Bắc Hải và Nam Hải Long Vương tích cực truy sát, hô đánh hô giết.
Vô Đương Thánh Mẫu cười nói: "Sư đệ, ngươi sẽ không cứu hắn sao?"
Bạch Cẩm lắc đầu cười nói: "Chuyện huynh đệ các người, sao bọn ta có thể nhúng tay vào?"
"Nghe bọn hắn nói, có vẻ như là Ngao Quảng đã cắt xén tinh huyết của Tổ Long Cửu Tử. Hắn sẽ không to gan như thế đâu nhỉ?"
Bạch Cẩm cười nói: "Dựa vào những gì ta biết về Ngạo Quảng, hắn hẳn là đã cắt xén rồi."
Vô Đương Thánh Mẫu không nói nên lời, tinh huyết của Tổ Long Cửu Tử mà cũng dám cắt xén thì Đông Hải Long Vương này còn gì mà không dám làm nữa? Ba Long Vương khác còn liên thủ đi cướp, đám rồng này bị gì thế!
Trong lúc nói chuyện thì hai người trở về Đông hải, đi về hướng Kim Ngao Đảo rồi tách ra từ Kim Ngao Đảo, Vô Đương Thánh Mẫu trở về đạo cung của chính mình, Bạch Cẩm thì đi về phía Bích Du Cung.
Trong hậu viện của Bích Du Cung, Long Cát nằm trên một chiếc giường mây cầm Tru Tiên Kiếm trong tay, chân đè Hãm Tiên Kiếm, bên trái là Lục Tiên Kiếm, bên phải là Tuyệt Tiên Kiếm, ánh mắt lim dim trực tiếp thiếp đi.
Tinh Vệ bên cạnh lật một cuốn sách với vẻ mặt nghiêm túc.
Bạch Cẩm bước vào cười nói: "Các sư đồ ngoan, vi sư về rồi này!"
Long Cát chợt bừng tỉnh, quay đầu lại nhìn Bạch Cẩm, lập tức vứt Tru Tiên Kiếm trong tay, dụi dụi mắt, sau đó khua tay múa chân, cười khúc khích rồi lao về phía Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm ôm chầm lấy Long Cát mỉm cười nói: "Tiểu Long Cát, có nhớ sư phụ không?"
"Chụt." Tiểu Long Cát cúi đầu hôn lên trán Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm sửng sốt, nói: "Ai dạy ngươi cái này thế?"
Tinh Vệ đặt quyển sách bên cạnh xuống, nói: "Sư phụ!"
Bạch Cẩm lại hỏi: "Sư phụ ta đâu?"
Đột nhiên Thông Thiên xuất hiện, cau mày nói: "Sao ngươi lại quay về rồi?"
"Sư phụ, trị thủy đã thành công, đương nhiên là ta phải trở về rồi."
Thông Thiên nhìn về phía Tiểu Long Cát rồi lại nhìn sang Bạch Cẩm, trong tay xuất hiện một cái ngọc hồ lô, hắn cười nói: "Đồ tôn ngoan, gia gia có kẹo đường này, có muốn ăn không?"
“Muốn, ăn kẹo đường, rất ngon.” Long Cát vươn tay hưng phấn giơ về phía Thông Thiên.
Thông Thiên đưa ngọc hồ lô đặt vào trong bàn tay nhỏ bé mềm mại của Long Cát, cười nói: "Lấy về ăn từ từ, đủ cho ngươi ăn một thời gian đấy."
Bạch Cẩm thốt lên: "Tinh Vệ, chúng ta đi thôi!"
Tinh Vệ đứng dậy và đi đến bên cạnh Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm cúi người nói: "Sư phụ, chúng ta về trước."
Thông Thiên gật đầu nói: "Đi thôi! Có thời gian đưa các nàng đến chơi."
"Vâng! Còn không mau cảm ơn gia gia của các ngươi?"
Tinh Vệ cúi xuống nói: "Cảm ơn sư gia!"
Long Cát ngoắc ngoắc bàn tay nhỏ cười nói: "Gia gia, ngon quá!"
Bạch Cẩm sắc mặt tối sầm lại, đưa tay búng lên trán Long Cát, nói: "Ăn, ăn, ăn, ngày nào cũng chỉ biết ăn, cẩn thận sau này mập lên đấy."
Thông Thiên không vui nói: "Đánh nàng làm gì? Nàng còn chưa hiểu chuyện gì, làm sư phụ, người phải dạy từ từ, trước đây khi ta nghịch ngợm ta từng đánh ngươi sao?"
Khóe miệng Bạch Cẩm giật giật. Sư phụ, ta luôn rất hiểu chuyện mà! Hắn bất lực nói: "Vâng!"
Bạch Cẩm bế Long Cát và kéo Tinh Vệ đi.