Sau khi trở về Điểu Sào, Long Cát cầm ngọc hồ lô đưa cho Bạch Cẩm, giọng nũng nịu vui mừng nói: "Sư phụ, kẹo đường!"
Bạch Cẩm cầm lấy ngọc hồ lô thản nhiên nói: "Ta không biết sư phụ còn biết làm kẹo đường nữa."
Tinh Vệ ở bên cạnh nói: "Không phải kẹo đường!"
"Thế đó là gì?"
Tinh Vệ lắc đầu nói: "Ta không biết!"
Bạch Cẩm mở nắp bầu ra, một luồng linh khí lập tức tràn ra, cả Điểu Sào bỗng vô cùng rực rỡ, hương cỏ thơm ngát phiêu phất. Tất cả đệ tử Tiệt giáo đều nhìn về phía Điểu Sào hít một hơi thật lớn, đàn cá đua nhau nổi lên trên mặt biển, từng đợt sóng vỗ rì rào, chim thú vây quanh Tam Quang Tiên Đảo kêu lên rả rích.
Bạch Cẩm vội vàng khởi động trận pháp trên Điểu Sào, phong ấn linh khí, tất cả linh quang đều biến mất.
Trong Điểu Sào, Bạch Cẩm ngoắc tay, trong hồ lô bay ra một viên đan dược, đan dược xoay quanh vầng hào quang chín màu giống như một vòng xoáy ngôi sao.
Bạch Cẩm khóe miệng co giật, lộ vẻ khó tin nói: "Đây là Cửu Chuyển Kim Đan!"
Tinh Vệ gật đầu, nghiêm túc nói: "Chính là cái này, chắc chắn không phải kẹo đường."
"Trước đây các người từng ăn rồi?"
“Ừm!” Tinh Vệ gật đầu.
Long Cát vươn tay nắm lấy Kim Đan, vui mừng kêu lên: "Kẹo đường, kẹo đường!"
Bạch Cẩm vươn tay nắm lấy Cửu Chuyển Kim Đan rồi tiện tay ném vào miệng, trong miệng tỏa ra một vị ngọt, là vị ngọt của bách quả và vị thanh của thảo mộc, ngọt nhưng không ngấy, vừa khéo.
Long Cát nhất thời ngẩn ra, kẹo đường của nàng bị ăn rồi. Nàng bĩu môi, ‘òa’ lên một tiếng rồi bật khóc.
Bạch Cẩm đờ đẫn nhìn ngọc hồ lô trong tay, đây thật sự là kẹo đường, dùng phương pháp luyện chế Cửu Chuyển Kim Đan để luyện chế kẹo đường, không cần đoán cũng biết là do Đại sư bá làm rồi. Quá xa xỉ! Sau này hắn nên nuôi nàng thế nào đây?
Nghe thấy tiếng khóc, Bạch Cẩm chợt hoàn hồn, vội vàng nói: "Đừng khóc, đừng khóc, sư phụ cho ngươi ăn kẹo đường."
Hắn ngoắc tay, dẫn ra một viên Cửu Chuyển Kim Đan cho vào trong miệng Long Cát, tiếng khóc đột ngột dừng lại, đôi mắt to của Long Cát vẫn còn ướm lệ, đẹp như lê hoa đái vũ.
Bạch Cẩm dừng lại một chút, sau đó đưa Long Cát cho Tinh Vệ và nói: "Trông chừng tiểu sư muội của ngươi, vi sư đi nấu cơm."
Tinh Vệ gật đầu nói: "Vâng!"
...
Hàng ngàn năm sau, Vũ Dực Tiên đáp xuống Tam Quang Tiên Đảo và vẫy tay chào Long Cát choai choai phá lên cười, nói: "Tiểu sư điệt, chào buổi sáng!"
Long Cát hơi mập mạp cũng vẫy tay kêu: "Sư thúc, ngươi tới tìm sư phụ của ta sao?"
"Đúng vậy! Sư phụ của ngươi đâu?"
Long Cát bĩu môi, bất mãn nói: "Sư phụ ta đang xây đạo cung cho ta và sư tỷ, người muốn đuổi bọn ta ra ngoài."
"Ha ha, các ngươi không muốn ra ngoài à?"
“Ừm ừm…” Long Cát gật đầu lia lịa.
"Được rồi, ta sẽ thuyết phục sư huynh."
“Cảm ơn sư thúc.” Long Cát cười nói.
Phía sau Tam Quang Tiên Đảo, cạnh một thác nước có xây dựng một đạo cung hình vuông, bề mặt đạo cung giống như nước biển, hàng loạt cá linh tinh xảo bơi lội tung tăng.
Tinh Vệ đứng bên cạnh nói: "Sư phụ, tại sao đạo cung chúng ta khác với đạo cung của các vị tiên thần khác?"
“Thiên Kiêu thật sự đều khác với mọi người.” Bạch Cẩm vươn tay vỗ vào trên tường, ầm, đạo cung sáng lên rực rỡ, ánh sáng rực rỡ quy tụ hình thành ba chữ lớn: Thủy Lập Phương.
"Sư phụ, tại sao đạo cung của ta và Long Cát lại gọi là Thủy Lập Phương?"
"Ngươi không cảm thấy Thủy Lập Phương và Điểu Sào rất xứng sao?"
"Hoàn toàn không!"
Vũ Dực Tiên từ phía trước đi tới, cười lớn nói: "Đại đội trưởng, có cần ta giúp không?"
Bạch Cẩm quay lại và nói: "Đã xây dựng xong rồi, kết quả Hoang Vận Hội ở Thủ Dương Sơn thế nào rồi?"
Vũ Dực Tiên đắc thắng cười nói: "Hồi bẩm Đại đội trưởng, ta đã đoạt chức quán quân cuộc thi tốc độ vượt chướng ngại vật mười ngạn dặm, cái tên chim ngốc Lục Áp kia bị sét đánh khét lẹt rồi, ha ha ha.”
"Chúc mừng sư đệ!"
"Trong cuộc thi, Ô Vân Tiên đã bị nhắm đến và mất danh hiệu vô địch môn nhảy cầu. Thủy Chi Đạo Vận mà Thiên Đạo gia trì cũng bị thu lại, tặng cho ngôi vị quán quân nhảy cầu mới."
"Ồ, sư đệ Ô Vân Tiên vậy mà lại thua, quán quân nhảy cầu mới là ai?"
"Ngũ Trang Quán, tiểu đạo cô Minh Nguyệt. Ta phải nói rằng vận may của nàng thật tốt, những vận động viên nhảy nước khác đều đang xâu xé nhau, đồng quy vu tận, cuối cùng Minh Nguyệt dễ dàng chiếm vị trí đầu bảng.”
Bạch Cẩm kinh ngạc nói: "Quán quân mới sinh ra, quán quân trước đây sẽ bị tước đi sự gia trì từ Đạo Vận?"
Vũ Dực Tiên gật đầu nói: "Phải! Đệ nhất tam giới chỉ có thể có một người."
Bạch Cẩm trầm ngâm nói: "Cái này thì ta thật sự không rõ, sau này cạnh tranh trong Hoang Vận Hội sẽ càng lúc càng kịch liệt, phải chú tâm mới được!"
Vũ Dực Tiên gật đầu lia lịa và nói: "Không sai, Ô Vân Tiên cứ luôn luyện tập nhảy nước kể từ khi kết thúc Hoang Vận Hội. Sư huynh, hay là ngươi đi khuyên hắn đi chứ không cứ tiếp tục như thế sẽ điên mất!"
"Ta biết rồi."
Bạch Cẩm hài lòng nói: "Bản thân được quán quân còn không quên quan tâm đồng đội bị đánh bại, Vũ Dực Tiên ngươi không tệ đấy."
Kim Bằng nhoẻn miệng cười nói: "Quan tâm đồng môn? Không có! Ta chỉ muốn đến tìm Đại đội trưởng khoe khoang một chút là ta đạt được quán quân mà thôi."
Nụ cười trên mặt Bạch Cẩm khựng lại, tức giận hét lên: "Cút đi."
“Ha ha, được thôi!” Vũ Dực Tiên biến thành một tia chớp đen và biến mất ngay lập tức.