Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 354 - Chương 354: Long Cát Gặp Mẫu Thân

Chương 354: Long Cát gặp mẫu thân

Bên mộ của Hiên Viên có một con Cửu Vĩ Hồ Ly, một con Trĩ Kê, còn có một cái Tỳ Bà đứng trông mong trên đỉnh núi.

Chim Trĩ thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, đã vạn năm rồi, chúng ta đã chờ bệ hạ một vạn năm rồi, khi nào bệ hạ tới đón chúng ta?"

Ngồi trên đỉnh núi, Cửu Vĩ Hồ Ly nhìn lên bầu trời đầy sao, khẽ nói: "Một vạn năm đối với chúng ta mà nói có là gì?"

Trĩ Kê thấp giọng nói: "E rằng bệ hạ đã quên chúng ta từ lâu rồi."

Tiếng Tỳ Bà vang lên thể hiện nỗi buồn man mác, khắc khoải, băn khoăn cùng bất an.

...

Sau Đại Vũ, Nhân tộc phát triển mạnh mẽ, Bạch Cẩm cũng phát hiện ra Hồng Hoang này khác với tiền thế trong truyền thuyết, tiền thế sau Tam Hoàng Ngũ Đế chính là Hạ Triều, sau đó chính là trận chiến phong thần nhưng bây giờ Hồng Hoang thực tế vẫn là chế độ nhường ngôi sau Tam Hoàng Ngũ Đế.

Với sự phát triển của nhân tộc, Trục Lộc Đế đã không thể kiểm soát nhân tộc một cách hiệu quả nhưng đã lập ra càng nhiều Nhân Vương tự cai trị mỗi nơi.

Ngàn năm trôi qua, Hạ Triều cũng không còn chút ảnh hưởng nào nữa. Bạch Cẩm từng nghi ngờ, có phải hắn đang sống trong một Hồng Hoang giả tạo hay không?

Sau khi Tam Hoàng Ngũ Đế qua một ngàn bảy trăm dư nguyên, Nhân tộc lan tràn khắp đại điện Hồng Hoang,Nhân Vương bộ tộc Đại Hạ Cửu Châu truyền vị lại cho con cái. Nhân loại chính thức bước vào thế giới gia tộc và tranh tài trên đất lập ra Hạ Triều, triều đại huy hoàng đầu tiên của Nhân tộc, cờ Đại Hạ đến đâu, thần tiên đều hiệp lực, là thời đại thịnh vượng nhất của Nhân tộc.

...

Bạch Cẩm đi trên đại địa Hồng Hoang, theo sau là Tinh Vệ vẫn chưa chịu trưởng thành và một thiếu nữ mập mạp Long Cát.

Long Cát tò mò hỏi: "Sư phụ, chúng ta đi đâu vậy?"

Tinh Vệ cũng nhìn Bạch Cẩm với ánh mắt thắc mắc tương tự.

Bạch Cẩm cười nói: "Mẹ ngươi truyền tin đến, nói có chuyện quan trọng muốn nói, gọi ngươi đi gặp mặt."

Long Cát kinh ngạc nói: "Ô, mẹ ta?"

Bạch Cẩm quay lại nhìn Long Cát mập mạp, và nói: "Ngươi quên rồi à?"

Long Cát cau mày nói: "Ta có chút ấn tượng nhưng không nhớ ra được."

Bạch Cẩm cười nói: "Lát nữa gặp lại, mẹ ngươi nhất định sẽ rất ngạc nhiên, bánh bao nhỏ đã trở thành một quả bí đao lớn rồi."

Long Cát bĩu môi nhìn Bạch Cẩm, tức giận kêu lên: "Sư phụ, ta không béo mà là đầy đặn."

"Đúng, đúng, thật là đầy đặn!"

Long Cát nắm lấy cánh tay của Tinh Vệ và nũng nịu kêu lên: “Sư tỷ, sư phụ lại bắt nạt ta."

"Hôm nay không nấu ăn cho người nữa."

"Hì hì, cảm ơn sư tỷ."

Ba người vừa nói vừa cười đi vào thành trì của nhân tộc, thuận lợi bước vào một trang viên rộng lớn bên trong thành trì.

Trang viên uy nghiêm một màu ảm đạm, người qua kể lại ai cũng đều sầu não.

Đứng ở trong đó, ba người Bạch Cẩm như không hòa hợp được với thế giới ở đây, người người đi lại xung quanh nhưng đều không phát hiện ra sự tồn tại của bọn hắn.

Một nữ tử trung niên bước ra khỏi phòng, vẻ ngoài tầm thường nhưng lại toát lên vẻ phong nhã, sang trọng tự nhiên bước vào tiểu thế giới của ba người Bạch Cẩm nhưng lại chẳng khiến bất cứ ai nghi ngờ.

Bạch Cẩm chắp tay thi lễ: "Bái kiến sư thúc!"

Tinh Vệ cùng Long Cát cũng vội vàng nói: "Bái kiến sư thúc tổ!"

Nữ tử trung niên cười nói: “Không cần đa lễ!” Nàng quay đầu nhìn sang Long Cát, nụ cười khựng lại. Đây là con của ta sao? Sao lại mập như vậy?

Bạch Cẩm bên cạnh chế nhạo nói: "Chỉ là đồ ăn của Tiệt Giáo bọn ta quả thật khá là ngon nên Tiểu Long Cát hơi mũm mĩm một chút."

Nữ tử trung niên cười nói: "Đầy đặn một chút cũng tốt."

Long Cát nhìn nữ tử trung niên, nghi ngờ nói: "Người là mẹ ta sao?"

Nữ tử trung niên gật đầu cười nói: "Lại đây để ta ngắm một chút."

Long Cát vô thức nhìn Bạch Cẩm.

Bạch Cẩm truyền cho nàng một ánh mắt thúc giục và khích lệ.

Long Cát hơi lo lắng đi về phía nữ tử trung niên, đứng trước mặt nữ tử trung niên.

Nữ tử trung niên duỗi tay về phía Long Cát, lướt nhìn nàng từ trên xuống dưới, hài lòng nói: "Tốt, rất tốt!"

Long Cát hơi hụt hẫng, không biết phải nói gì.

Nữ tử trung niên kéo lấy Long Cát nói chuyện một hồi, Bạch Cẩm cứ luôn quan sát bên ngoài. Lẽ nào Hạo Thiên sư thúc chuyển thế đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tất cả mọi người ở đây đều rất hoảng sợ?

“Bạch Cẩm, ngươi đang nghĩ gì vậy?” Nữ tử trung niên mỉm cười hỏi.

Bạch Cẩm hoàn hồn trở lại, bối rối hỏi: "Sư thúc, lẽ nào Hạo Thiên sư thúc chuyển thế đã xảy ra trắc trở gì rồi sao? Ta thấy mọi người ở đây đều rất hoảng sợ!"

"Không có gì to tát, chỉ là sắp chết mà thôi."

Ơ, Bạch Cẩm tròn mắt, sắp chết? Đây không phải chuyện lớn rồi sao?

Trong lòng Long Cát chợt dâng lên một cảm giác hoảng sợ, hắn vội hỏi: "Mẹ, mẹ nói ai sắp chết?"

Nữ tử trung niên cười nói: "Phụ thân của ngươi."

"A." Long Cát kêu lên, vô thức chạy vào đại sảnh.

Nữ tử trung niên nắm lấy bàn tay nhỏ bé đầy đặn của Long Cát và nói: "Ngươi chưa thể gặp hắn."

Long Cát ngẩng đầu lên, nước mắt rưng rưng nói: "Tại sao? Cha ta sắp chết rồi mà ta còn chưa gặp người sao? Ta chưa đi tàu lượn với hắn, ta chưa chơi trò chơi ô tô với hắn, cũng chưa chơi đu quay với hắn."

Trong đầu nữ tử trung niên lóe lên một tia nghi hoặc, đây là những thứ đồ gì?

Sau đó nàng ném những nghi hoặc ra sau đầu, giảng giải nói: "Chết không phải là chuyện rất bình thường sao? Từ khi chuyển thế đến nay, Hạo Thiên đã trải qua một ngàn bảy trăm năm mươi kiếp, mỗi kiếp mười hai vạn chín ngàn sáu trăm năm. Qua một kiếp lại chuyển thế một lần, loại bỏ mặt tối, lấp đầy khuyết điểm của bản thân."

Bình Luận (0)
Comment