Hỏa Thần biến sắc, quay người định chạy trốn.
Bạch Cẩm đưa tay chỉ kiếm, một luồng kiếm khí bắn ra hóa thành một thanh Tiên Kiếm trong suốt lao thẳng về phía Hỏa Thần.
Hỏa Thần bỗng xoay người. Ầm! Hỏa Diễm ngập trời bạo phát thành một Hỏa Diễm cự nhân. Phốc! Tiên Kiếm lập tức xuyên thẳng qua ngực của Hỏa Diễm cự nhân, Hỏa Diễm cự nhân bỗng ngốc trệ, Hỏa Diễm hóa thành Hỏa Tinh rồi tiêu tan, ngốc đỉnh lão giả đứng phía trên, toàn thân run rẩy.
"A!" Hỏa Thần Thâm Bạch ngửa mặt lên trời hét thảm một tiếng, cơ thể nở rộ vô lượng kiếm khí, ma diệt nhục thân, nguyên thần nát bấy. Phịch! Thân thể tan vỡ.
Tinh Vệ vội vàng nói: "Sư phụ, người giết hắn rồi, vậy những Nhân tộc bị hắn nuôi nhốt thì phải làm sao?"
Bạch Cẩm phất tay, một Minh Châu bay vụt đến lơ lửng trước mắt, nói: "Trong này chính là Thần Quốc của hắn."
Bên trong Thần Quốc phát ra một đạo hình chiếu, trong hình chiếu là một mảnh thành trì, trong thành trì có vô số Nhân tộc đang nằm sấp trên mặt đất, ngơ ngơ ngác ngác thành kính cầu nguyện, già trẻ nam nữ đều đủ, trên thân mỗi người đều tỏa ra lực tín ngưỡng.
Tinh Vệ cả giận nói: "Vậy mà bọn hắn lại xem Nhân tộc ta như gia súc mà nuôi nhốt, đáng giận!"
Bạch Cẩm thu hồi lại Minh Châu, sắc mặt trầm trọng, Dao Trì sư thúc nói không sai chút nào, quả thật có Tà Thần nuôi nhốt Nhân tộc, nói: "Đi thôi! Chúng ta đi tới một nơi."
Trong một tòa Đại Hà, thân ảnh của đám người Bạch Cẩm hiện lên, vung xuống một đạo kiếm khí. Ầm ầm! Đại Hà cuồn cuộn.
Một Kim Giáp tướng quân xông ra từ Đại hà, gầm hét kêu lên: "Kẻ nào dám mạo phạm tới Hãn Hải Thần Quân!"
"Thánh Sứ của Nhân tộc!"
Kim Giáp tướng quân quỳ phịch xuống, dập đầu trong không trung rồi bi thương kêu lên: "Thánh Sứ tha mạng! Ta đã nói ta không nuôi bọn hắn nhưng bọn hắn phải để ta nuôi, ta bị ép buộc! Thánh Sứ, sinh hoạt của tất cả tín đồ ở bên trong Thần Quốc đều rất tốt, ta không có nửa điểm khắt khe với bọn hắn! Xin Thánh Sứ tha cho ta một mạng, ta sẽ phóng xuất toàn bộ tín đồ bên trong Thần Quốc."
Bạch Cẩm ngạc nhiên, vẫn còn có loại Thần Linh này? Lập tức trầm ngưng hỏi: "Bọn hắn mà ngươi nói là ai?"
"Nhật Nguyệt Hồ Hồ Thần, Vạn Tùng Lâm Hoa Thần, Thiên Sát Quỷ Động Lục Mao Yêu Thần và Lục Đồng Sơn Thổ Thần." Kim Giáp tướng quân không chút do dự nói ra.
"Đưa Thần Quốc của ngươi cho ta."
"Vâng!" Kim Giáp tướng quân cung kính lên tiếng, một vầng Loan Nguyệt bay ra khỏi thể nội của hắn bay tới phía Bạch Cẩm. Bên trong Loan Nguyệt 'nam cày nữ dệt', bộ dáng thế ngoại Tịnh Thổ.
Bạch Cẩm thu hồi lại Loan Nguyệt, nghiêm khắc nói ra: "Nếu lần sau còn để ta phát hiện các ngươi dám nuôi nhốt tín đồ thì nhất định sẽ xử trảm các ngươi."
Kim Giáp tướng quân gật đầu rồi vội vàng lắc đầu kêu lên: "Vâng! Vâng! Không dám, ta không dám nữa."
Ba thân ảnh của Bạch Cẩm biến mất
…
Phía trên bầu trời Phi Vũ Quốc truyền đến một thanh âm: "Vũ Thần."
Phi Vũ Quốc Hoàng nở rộ vô lượng thần quang, một vị Vĩ Ngạn Thần Linh bước ra từ trong thần quang, Kim Sắc Song Dực vung vẩy phía sau, rơi xuống điểm điểm quang mang.
Tất cả bách tính ở Phi Vũ Quốc Sở đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nháy mắt thành kính quỳ trên mặt đất, thanh âm cầu nguyện vang vọng thành trì.
Một đạo kiếm quang chém xuống, giống như thiên phạt.
Trong tay Vũ Thần xuất hiện một thanh trường thương, đâm xuống một thương. Ầm! Thần Thương va chạm với kiếm quang, ma diệt lẫn nhau.
Một đóa Huyết Liên nở rộ, Vũ Thần lập tức biến mất giữa không trung, giữa thiên địa một mảnh thanh minh.
Một đóa Huyết Liên nở rộ nơi rừng sâu tăm tối, trong chốc lát hòa với Hắc Ám sâm lâm.
Một đóa Huyết Liên nở rộ nơi Lục Đồng Sơn, trong phút chốc Lục Đồng Sơn bị san thành bình địa.
…
Bạch Cẩm du tẩu khắp hồng hoang, chém giết từng vị Thần Linh, rút ra Thần Quốc, hành vi như vậy nhanh chóng khiến cho rất nhiều Thần Linh cảnh giác, có chạy trốn, có cùng nhau liên hợp.
Sơn mạch của chúng Thần chín là nơi hội tụ của Thần Linh, cầm đầu là Thần Vương cấp bậc Đại La Kim Tiên, thần lục như biển, thần uy như ngục.
Từ bên ngoài, Bạch Cẩm, Tinh Vệ và Long Cát đi tới.
Ầm! Vô lượng thần quang dâng lên từ sơn mạch, từng vị Thần Linh uy nghiêm ngồi cao trên Thần vị nhìn xuống ba người Bạch Cẩm, tựa như thương thiên vô tình nhìn xuống lũ sâu kiến.
Ba người Bạch Cẩm lập tức dừng bước lại.
Thanh âm thật lớn vang lên: "Thánh Sứ của Nhân tộc, chuyện này là do chúng ta sai, chúng ta nguyện ý trả lại tất cả Nhân tộc cho Thánh Sứ. Thánh Sứ vẫn nên lui ra đi!"
Bạch Cẩm dừng bước, ngẩng đầu lên, bình thản nói: "Làm sai thì phải chịu phạt."
Một chi thần mặc da thú đi săn quát lên: "Thánh Sứ của Nhân tộc, chẳng lẽ ngươi muốn cá chết lưới rách với chúng ta hay sao?"
Bạch Cẩm siết chặt tay, một đóa Huyết Liên nở rộ giữa ngón tay, ung dung nói: "Cá chết rách lưới? Các ngươi quá đề cao chính mình rồi, Thiên Thu Huyết."
Huyết Liên nở rộ, vô lượng kiếm khí bắn ra, nháy mắt cắt chém thời không tiến vào một trận pháp không gian độc lập.
Toàn bộ chúng thần đều kinh hoảng.
"Thần Thuật Đại Địa Băng Phôi!"
"Thần Thuật Liệt Diễm Phần Thiên!"
"Thần Thuật Hàn Băng Thiên Hạ!"
...
Từng loại thần thuật được công kích một cách tùy ý, trong nháy mắt, toàn bộ trận pháp không gian hỗn loạn tưng bừng.
Bạch Cẩm, Tinh Vệ và Long Cát đứng sừng sững trên đài Tâm Liên giữa trận pháp trong không gian.