Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 359 - Chương 359: Đến Gặp Bình Tâm Nương Nương

Chương 359: Đến gặp Bình Tâm nương nương

Không ít pháp tắc Thần Linh rét run, tu hành Tín Ngưỡng Thần Đạo trong hồng hoang nhanh chóng bị phế trừ, vô số Tín Ngưỡng Thần Linh vẫn lạc, rốt cuộc những Tín Ngưỡng Thần Linh kia đã làm gì? Sao lại đắc tội đến Nữ Oa nương nương?

Sau đó rất nhiều pháp tắc Thần Linh may mắn lo lắng bị liên lụy, nhao nhao tự phế tu vi rồi đi chuyển thế.

Bên ngoài thế giới, Bạch Cẩm ung dung nói: "Đa tạ Thánh mẫu nương nương."

Nữ Oa bình thản nói: "Đại huynh, Bạch Cẩm, các ngươi đi về trước đi, ta muốn đi tìm Thái Thượng hỏi hắn một chút, rốt cuộc hắn làm Giáo Chủ kiểu gì vậy?”

Vẻ mặt của Bạch Cẩm bỗng cứng đờ, phiền hà Đại sư bá sao? Vậy ta phải làm sao bây giờ? Nếu Đại sư bá biết được tất cả chuyện này đều do ta mà ra, sao ta có thể sống sót đây?

Bạch Cẩm vội vàng kêu: “Nữ Oa nương nương, có phải người nên suy nghĩ thêm một chút không, hình như Đại sư bá đang bế quan."

Nữ Oa nương nương vung tay, trước mắt Bạch Cẩm tối sầm, sau đó đã xuất hiện ở Đông Hải.

Bạch Cẩm loạng choạng xuất hiện, đứng phía trên Tam Quang Tiên Đảo, lẩm bẩm nói: "Xong đời, Đại sư bá sắp tức giận rồi, phải tránh xa một chút, nhất định phải tránh xa một chút nhưng có thể đi đâu trốn đây?"

Đại sư bá mà nổi giận thì cả sư phụ cũng không bảo vệ được ta chứ đừng nói là Nhị sư bá, hiện tại chỉ có thể xuống Địa phủ, Bình Tâm nương nương hẳn là rất cường đại!

Trong tay Bạch Cẩm xuất hiện một cây quyền trượng, thân ảnh biến mất trong nháy mắt.

Tại U Minh thế giới trong Địa Phủ, Bình Tâm nương nương đang nằm trên ghế nằm, bên cạnh là một cái bàn đặt hoa quả. Bên trong đại điện, một tên đầu trọc nằm rạp trên mặt đất cầm khăn lau từng chút một.

Bạch Cẩm từ bên ngoài chạy vào, cười hì hì kêu lên: "Nương nương, ta đến gặp người đây."

Bình Tâm nương nương liếc nhìn Bạch Cẩm một chút, nói: "Qua đây!"

"Vâng!" Bạch Cẩm bước nhanh tới, ngồi xếp bằng trên một tảng đá bên cạnh Bình Tâm nương nương, mấy ngàn kỷ nguyên đến nay, cả khối Thanh Thạch đều bị Bạch Cẩm bào mòn.

Bạch Cẩm quay đầu nhìn về phía tên đầu trọc, nghi hoặc nói: "Địa Tạng?"

Địa Tạng đứng dậy, cầm khăn lau chắp tay trước ngực, cúi đầu thi lễ cung kính nói: "Địa Tạng bái kiến lão sư!"

"Ách… Địa Tạng, sao ngươi không ở Âm Sơn độ hóa lệ quỷ mà lại tới chỗ này quét dọn vệ sinh?"

Địa Tạng lặng lẽ nhìn một chút Bình Tâm nương nương, khép nép nói: "Ta làm hỏng việc, đang bị phạt."

Bạch Cẩm nhìn về phía Bình Tâm nương nương, sau đó nghiêm khắc nói: "Bình thường ta dạy ngươi thế nào? Phải bù đắp những việc làm sai, ở đây lau chùi thì có ích lợi gì sao? Còn không quay về chăm chỉ làm việc?"

Địa Tạng đứng bất động tại chỗ không dám nhúc nhích, cúi đầu nhíu mày.

Bình Tâm ung dung nói: "Ngươi đã bái Bạch Cẩm làm vi sư, nên theo hắn học hỏi thật tốt, giác ngộ của Bạch Cẩm cao hơn ngươi nhiều, không chạm tới được!"

Địa Tạng ủy khuất đáp: "Vâng!" Ta cũng muốn bù đắp nhưng không phải nương nương người bảo ta tới lau chùi sao?

Địa Tạng nhanh chóng rời khỏi Bình Tâm điện rồi biến mất trong U Minh thế giới.

Bạch Cẩm ngồi xếp bằng ở trên tảng đá bóc hoa quả, bóc cho nương nương một quả rồi mình một quả.

Sau đó lại bóc thêm hai quả khác, mình một quả, nương nương một quả.

Bình Tâm ung dung nói: "Gần đây hồng hoang rất bất ổn!"

Bạch Cẩm nuốt xuống phần hoa quả trong miệng, cười nói: "Để nương nương chê cười rồi, làm Thánh Sứ của Nhân tộc, ta cũng nên thứ gì đó."

"Nên cẩn trọng khi dùng Hương Hỏa Tín Ngưỡng, nó rất dễ tăng cao thực lực nhưng cũng rất dễ khiến người ta bước vào Tà Đạo."

"Nương nương nói rất đúng!"

"Nhất niệm chém giết tất cả Tín Ngưỡng Thần Linh, một tay phế trừ Tín Ngưỡng Thần Đạo, Chư Thần Hoàng Hôn vẫn lạc như mưa, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy cũng chỉ có Nữ Oa có thể làm ra."

Ách… Bạch Cẩm cúi đầu thuận lại, loại nhận xét này cũng không phải mình có thể tiếp nhận, dựa theo góc độ của Nữ Oa Nương Nương mà nói thì là việc vĩnh viễn trừ hậu hoạn, nhưng theo góc độ của Tiên Thần trung lập, đúng là có chút tàn nhẫn, nhưng những điều này đều không phải mình có thể đánh giá, vẫn phải tự mình hiểu mình.

Bình Tâm nương nương nhìn về phía Bạch Cẩm nhíu mày nói: "Hơn một ngàn bảy trăm kỷ nguyên trôi qua, sao ngươi còn chưa ngộ ra đạo của mình?"

Bạch Cẩm xấu hổ nói: "Đệ tử ngu dốt, chậm chạp, không cách nào bước ra khỏi bước quan trọng này, khiến nương nương chê cười rồi."

"Làm Đốc Sát Sử của Địa Phủ U Minh, đạo của ngươi nên ở dưới Lục Đạo Luân Hồi, hôm nay để ta giảng đạo cho ngươi một phen."

Bạch Cẩm vội vàng cảm kích nói: "Đa tạ nương nương!"

Thanh âm giảng kinh vang lên trong Bình Tâm điện.

Không biết đã trôi qua bao lâu, sau khi đợt giảng đạo kết thúc, Bạch Cẩm cáo từ rồi rời khỏi Bình Tâm Điện rồi trực tiếp đi tới Âm Sơn.

Tại Âm Sơn, Địa Tạng đứng thẳng trước miếu thờ Địa Tạng Vương, bên cạnh là một con Thần thú thân rồng đầu hổ đang bò lổm ngổm, đầu sinh độc giác, khuyển nhĩ run run, phía sau là đuôi sư tử, chân lân đạp mây.

Bạch Cẩm phiêu nhiên bay tới, Địa Tạng xoay người cung kính nói: "Bái kiến lão sư!"

Bạch Cẩm nghiêm nghị nói:

"Thân là cây bồ đề

Tâm như đài gương sáng

Thời thời phải lau chùi

Chớ để cho bụi bám."

Địa Tạng, đây là thơ mà ta tặng cho ngươi vào buổi gặp mặt đầu tiên của chúng ta, ngươi có nhớ không?"

Bình Luận (0)
Comment