Trên phương Đông có Thiên Đình, tại phương Tây mở ra cực lạc tịnh thổ, chính là Lập Giáo chi địa của Tây Phương Giáo.
Bên trong cực lạc tịnh thổ, từng ngọn núi to lớn cao vút, từng hòn đảo trôi nổi, phía trên Sơn Phong Tiên Đảo đều có cung điện tọa lạc,
Phật âm ngâm xướng, Phật quang phổ chiếu ấm áp, đệ tử Tây Phương Giáo đi tới đi lui, vô cùng bình yên.
Bạch Cẩm đi từ phương Đông sang phương Tây của hồng hoang, từng bước từng bước xuyên qua Cửu Trọng Thiên đi tới trước môn hộ uy nghiêm to lớn.
Ầm! Lập tức có bốn vị thần tướng uy phong lẫm liệt bước ra chặn đường, thần tướng cao trăm mét, giống như bốn tòa Tiểu Sơn sừng sững phía trước môn hộ, trừng đôi đồng chung đại nhãn nhìn xuống Bạch Cẩm nhỏ bé phía dưới mà không tức giận.
Một thanh âm to lớn vang lên: "Đây là Thánh địa của Tây Phương Giáo, nhàn nhân không được bước vào!"
Bạch Cẩm chắp tay thi lễ nói: "Xin các ngươi thông báo lại, Bạch Cẩm cầu kiến Tây Phương Giáo Chủ."
"Giáo Chủ là người mà ngươi muốn gặp là có thể gặp sao?"
"Tiểu nhi vô tri, không biết tốt xấu."
"Đi mau, nếu không đừng trách chúng ta hạ thủ vô tình."
Từng tiếng hét lớn giống như lôi đình liên tiếp vang lên.
Vốn đến đây để gây chuyện, bọn hắn như vậy càng hợp tâm ý của Bạch Cẩm, nếu cứ khách khách khí khí thì cũng khó hành động.
Bạch Cẩm đứng lên nói: "Hai vị sư thúc, đắc tội rồi!" Vô lượng kiếm khí bạo phát từ trong cơ thể của hắn, lao thẳng tới phía trước.
Ầm! Môn hộ của cực lạc tịnh thổ nổ tung, bốn thủ vệ Kim Cương đều kêu thảm mà bay ngược trở lại, Sâm Nhiêm Kiếm Khí thu lại, kinh động toàn bộ cường giả Tây Phương Giáo ở cực lạc tịnh thổ.
Trong Thánh Địa Tịnh Thổ thiên ngoại Ba Mươi Ba Trọng Thiên, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề ngồi ngay ngắn, mi tâm nhìn xuống thu hết toàn bộ tình huống của Tịnh Thổ thế giới nơi hồng hoang đại lục vào trong tầm mắt.
Vẻ mặt Tiếp Dẫn buồn rầu nói: "Sư đệ đa trí, bây giờ nên xử lý chuyện này thế nào?"
Chuẩn Đề ung dung nói: "Bạch Cẩm phục mệnh Nữ Oa và Thái Thượng đến đây, chúng ta chỉ có thể nhận thiệt thòi này, bây giờ chưa đến lúc trở mặt với bọn hắn."
"Aizz…" Tiếp Dẫn thở dài một tiếng nói: "Phương Tây của chúng ta phục hưng gian khổ cỡ nào."
Chuẩn Đề cười nói: "Sư huynh cũng không thể xem thường Tây Phương Giáo như vậy, Bạch Cẩm tới đây náo loạn, ta cũng không thể để phương Đông an bình."
"Sư đệ, chẳng nhẽ đệ có ý gì?"
"Sư huynh nhìn xem."
…
Bên trong cực lạc tịnh thổ, từng đạo Phật Quang phổ chiếu, bên trong Phật Quang, từng đệ tử Tây Phương Giáo xếp bằng trên Kim Liên, trừng mắt nhìn Bạch Cẩm bước vào môn hộ.
Bạch Cẩm nhìn xung quanh, cười ha hả nói: "Buổi chiều tốt lành, chư vị sư đệ!"
Âm thanh to lớn của Bàn Di Lặc vang lên trong thiên địa: "Bạch Cẩm sư đệ, vì sao lại xông vào Tây Phương Giáo của chúng ta? Nếu ngươi không thể đưa ra cho ta một lời giải thích thỏa đáng thì đừng trách chúng ta bắt giữ ngươi lại giao cho Tiệt Giáo sư bá xử trí."
Sắc mặt Bạch Cẩm lạnh lẽo nói: "Ngươi yêu cầu ta giải thích? Vậy có phải các ngươi nên giải thích cho ta một chút hay không? Đệ tử của Tây Phương Giáo các ngươi cướp bóc linh hồn Nhân tộc. Các ngươi có ý đồ gì?"
Không ít đệ tử của Tây Phương giáo biến sắc.
Di Lặc thản nhiên nói: "Sư huynh cứ nói đùa, giáo lý của Tây Phương Giáo chúng ta chủ trương bao dung chúng sinh, phổ độ vạn linh, sao có thể làm ra hành động cướp bóc linh hồn được? Nếu ngươi dám bôi nhọ danh tiếng của Tây Phương Giáo thì đừng trách chúng ta không thủ hạ lưu tình."
Các đệ tử Tây Phương Giáo có chút khẩn trương, cảm kích nhìn về phía Di Lặc, sau đó ổn định lại trợn mắt nhìn Bạch Cẩm. Bây giờ hắn đang ở Tây Phương Giáo, địa bàn của Thánh Nhân, hắn có thể làm gì được chúng ta?
Bạch Cẩm nói: "Đương nhiên sư đệ sẽ không thừa nhận, vậy thì đừng trách ta."
Di Lặc lập tức treo lê mười hai phần cảnh giác, tức giận hét lên: "Bạch Cẩm, ngươi muốn làm cái gì? Nơi đây chính là Cực Lạc Tịnh Thổ của Tây Phương Giáo chứ không phải Tiệt Giáo ở Đông Hải của ngươi."
Dược Sư bên cạnh cũng nghiêm túc quát lên: "Bạch Cẩm, nể mặt ngươi nên ta gọi ngươi một tiếng sư huynh, nếu ta không nể mặt ngươi thì ngươi cũng chỉ là một đệ tử ngoại môn của Thánh Nhân mà thôi, có tư cách gì mà dám làm càn ở Tây Phương Giáo? Rời khỏi đây ngay!"
Rất nhiều đệ tử của Tây Phương Giáo cũng đồng loạt hét lên: "Cút ngay!"
Thanh âm chấn động toàn bộ Cực Lạc Tịnh Thổ, rất nhiều đệ tử Tây Phương Giáo cùng nhau phóng ra uy áp, tạo thành một cỗ uy lực cực kỳ đáng sợ, thế mạnh như nước đổ ập xuống Bạch Cẩm.
Quanh thân Bạch Cẩm nở rộ bạch quang mênh mông, che lấp toàn bộ uy áp rồi nhàn nhã đi thẳng về phía trước.
Sắc mặt của tất cả đệ tử Tây Phương Giáo đều đại biến, lại có thể phớt lờ uy áp của chúng ta, sao hắn có thể làm được?
Bạch Cẩm đi về phía một tên đệ tử Tây Phương Giáo mập mạp, bình thản nói: "Khiết Thủy Bồ Tát, ta nhớ trong hàng ngũ những đệ tử Tây Phương Giáo cướp bóc linh hồn có tên ngươi."
Tên Khiết Thủy Bồ Tát mập mạp bỗng cảm thấy kinh hồn bạt vía, sợ hãi kêu lên: "Dừng, dừng lại cho ta, ta không có, ta không có cướp bóc linh hồn Tây Phương Giáo."
Bạch Cẩm dựng thẳng ngón tay lên, một đạo kiếm khí ngưng kết ở đầu ngón tay.