Bạch Cẩm phất tay, một đồng Công Đức Kim Tiền bay ra, rơi xuống trước mặt Bạch Hạc đồng tử, hắn hào phóng nói: “Cầm lấy rồi đi chơi đi!”
Bạch Hạc đồng tử mừng rỡ kêu lên: “Đa tạ sư huynh.”
Bạch Cẩm đi thẳng vào trong Bích Du Cung, sau khi tiến vào đại điện thì quỳ gối trên bồ đoàn, cung kính bái lạy: “Đệ tử Bạch Cẩm bái kiến sư bá!”
Trên chủ vị, Nguyên Thủy khẽ gật đầu: “Đứng dậy đi!”
“Đa tạ sư bá.” Bạch Cẩm đứng dậy, vô cùng nghiêm chỉnh và thận trọng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cười ha hả: “Ngươi đã không tới một khoảng thời gian rồi.”
Bạch Cẩm thành thật nói: “Bây giờ phần lớn đệ tử của Tiệt Giáo ta đều đã xuất sư, hành tẩu ở hồng hoang cũng có nhiều khác biệt, là đệ tử ngoại môn đứng đầu, việc của ta cũng nhiều hơn, luôn có một vài đệ tử ngoại môn không nghe lời lắm, đại đội chấp pháp cũng vô cùng bận rộn.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ nhíu mày nhìn về phương Đông, sau đó trầm ngưng không nói.
Bạch Cẩm có chút nghi ngờ, hắn hỏi dò: “Sư bá, chỗ đó có gì không ổn vậy?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn vung tay, trong chốc lát thời không lưu chuyển, hai người xuất hiện trên vùng trời của Tiệt Giáo ở Đông Hải nhưng Tiệt Giáo mà bọn hắn nhìn thấy bây giờ lại hoàn toàn khác với Tiệt Giáo lúc bình thường.
Toàn bộ cảnh vật ở Tiệt Giáo mà Bạch Cẩm nhìn thấy lúc này đều trở nên hư ảo và mơ hồ, trên vùng trời hội tụ những đám mây lớn, mặt trên giống như thanh vân, xanh biếc tựa lục bảo, mặt dưới lại giống với cầu vồng, muôn màu muôn vẻ, liên tục có những làn khói xanh tràn ra từ trong mây.
Nguyên Thủy Thiên Tôn trầm ngưng không nói, Bạch Cẩm cũng thành thật đứng thẳng.
Một lát sau, Nguyên Thủy Thiên Tôn nói một cách sâu xa: “Chuyện ta lo lắng nhất vẫn xảy ra.”
Bạch Cẩm nhìn tường vân, trong lòng có chút nghi hoặc, trên thanh dưới thể, đây chính là màu sắc may mắn, không hề có gì bất ổn cả!
Trong nháy mắt, thời không lại xoay chuyển, hai người trở lại Ngọc Hư Cung.
Bạch Cẩm vẫn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hết thảy trước đó thoáng qua tựa như ảo ảnh nhưng Bạch Cẩm biết đó đều là sự thật, hắn có chút thấp thỏm hỏi: “Vẫn mong sư bá chỉ rõ, hiện tại Tiệt Giáo ta có gì bất ổn?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn ung dung nói: “Ngươi không cần biết, đây không phải là chuyện mà ngươi có thể nhúng tay vào.”
“Vâng!” Bạch Cẩm biết điều đáp.
Nguyên Thủy Thiên Tôn đưa tay chỉ về phía Bạch cẩm, Đại Đạo Chi Chủng tiến vào trong cơ thể hắn, đây là Thế Chi Đại Đạo, cá nhân chi thế, thiên địa chi thế, hồng hoang đại thế, người thuận thế thì sinh, nghịch thế thì chết.
Bạch Cẩm vô cùng thuần thục mà cảm kích bái lạy: “Đa tạ sư bá!”
Nguyên Thủy Thiên Tôn gật đầu, ý vị sâu xa nói: “Bạch Cẩm, từ nhỏ ngươi đã nghe ta giảng đạo, ngươi rất có thiên phú về Thế Chi đại đạo, hơn nữa còn nhập vào rất sâu, thứ vừa rồi ngươi dùng để trấn áp Tây Giáo chính là thế, mượn thế của Nữ Oa và Thái Thượng mới có thể đạt thành vô địch chi thế của bản thân. Dựa vào tu hành hiện tại của ngươi, chỉ cần lĩnh ngộ thêm một chút nữa là có thể chính thức đi vào Thế Chi đại đạo, bước vào cảnh giới Chuẩn Thánh.”
“Kỳ thực đệ tử cũng cảm thấy như vậy.”
Nguyên Thủy hài lòng gật đầu: “Về phần Luân Hồi đại đạo, Tạo Hóa đại đạo và Thái Cực đại đạo, ngươi không cần chú ý quá nhiều, chúng không phù hợp với ngươi, tĩnh tâm lĩnh hội Thế Chi đại đạo để sớm ngày nhập đạo mới là chân lý.”
“Chắc chắn đệ tử sẽ cố gắng!”
“Đi đi!”
Bạch Cẩm cung kính thi lễ, sau đó đứng dậy rời khỏi nhưng lúc đi tới trước cửa, bước chân lại khẽ ngừng, hắn quay người cười ha hả: “Sư bá, tại sao mấy vị sư huynh sư đệ kia của ta đều không ở đây vậy? Lâu ngày không gặp, ta rất nhớ bọn hắn.”
“Bọn hắn đều đi ra ngoài chọn động thiên phúc địa riêng để lập đạo tràng hết rồi.”
“Vậy chẳng phải trên Côn Luân Sơn chỉ còn lại một mình sư bá người thôi sao?”
Nguyên Thủy gật đầu.
Bạch Cẩm cảm thấy đau xót, Nhị sư bá mới là người đáng thương nhất, hài tử lớn rồi thì đều ra ngoài làm việc chăm chỉ, chỉ để lại Nhị sư bá trở thành một lão nhân cô độc, hắn lập tức cam đoan nói: “Nhị sư bá yên tâm, đệ tử chắc chắn sẽ đến thăm người nhiều hơn.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn cười ha hả: “Tốt!”
“Tạm biệt sư bá!” Bạch Cẩm mỉm cười phất tay, sau đó quay người đi ra khỏi Ngọc Hư Cung, thân ảnh phóng lên trời.
Nụ cười trên mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn lập tức biến mất, hắn nói thầm: “Thông Thiên, không có chí bảo trấn áp khí vận, khí vận của Tiệt Giáo đã bị khí vận của vạn tiên đệ tử xâm nhiễm, ngươi phải làm thế nào đây? Rốt cuộc thì Hỗn Độn Chung đang ở đâu?”
Bạch Cẩm đi một mạch trở lại Tiệt Giáo, vừa trở về thì hắn đã bị sư phụ gọi tới.
Trong Bích Du Cung, Bạch Cẩm ngồi xếp bằng ở phía dưới, Thông Thiên ngồi ở chủ vị trên cao, hai người đối mặt với nhau.
Thông Thiên âm dương quái khí nói: “Luân Hồi đại đạo, Tạo Hóa đại đạo, Âm Dương đại đạo, Thế Chi đại đạo, bọn hắn thật đúng là ưu ái ngươi! Người làm sư phụ như ta suýt chút nữa còn tưởng rằng ngươi là đệ tử của bọn hắn.”
Bạch Cẩm lập tức đứng dậy chạy tới bậc thang, sau đó ngồi xuống cười hì hì: “Sư phụ, kỳ thực sư bá và sư thúc đều vì coi trọng thể diện của người nên mới ưu ái đệ tử như vậy, không có người thì đệ tử cũng chỉ là một con chim nhỏ mà thôi.”
Thông Thiên cúi đầu lườm Bạch Cẩm, sau đó tức giận nói: “Ngươi đừng vui vẻ quá sớm, cũng không biết việc dung hợp Đại Đạo Chi Chủng là tốt hay xấu đối với ngươi.”