Bên ngoài Tư Pháp Thần Điện, Cửu Thiên Huyền Nữ và Hằng Nga chậm rãi đi tới.
Cửu Thiên Huyền Nữ hỏi: “Tư Pháp Thiên Thần đi đâu vậy?”
Tử Vân Lôi dừng bước, thần sắc khẽ động, hắn uy nghiêm đáp: “Đương nhiên là đi thay trời hành phạt rồi.”
Hằng Nga nhẹ nhàng nói: “Thần Quân vẫn nên trở về đi! Bệ hạ chưa về, Thiên Đình không thể tự ý động thủ.”
Tử Vân Lôi nghiêm túc quát lên: “Dao Cơ công chúa vi phạm thiên quy, theo luật đáng chém!”
Cửu Thiên Huyền Nữ thanh lãnh nói: “Vương Mẫu có lệnh, trong thời gian Bệ hạ và nương nương không có ở đây, sự vận hành của Thiên Đình sẽ do ta và Thái Âm Tinh Quân cùng nhau thương nghị giải quyết, Thần Quân vẫn nên lui ra đi!”
"Nếu ta cứ muốn tới hạ giới thì sao?”
Hằng Nga nói: “Vậy thì đừng trách chúng ta tạm thời phong ấn Tư Pháp Thần Điện.”
Tử Vân Lôi gầm thét: “Các ngươi dám!”
“Thần Quân tự giải quyết cho tốt.” Cửu Thiên Huyền Nữ và Hằng Nga đi qua Tư Pháp Thần Điện.
Tử Vân Lôi đứng ở trước Thần Điện, tức đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội nhưng trong mắt lại hơi tỏ vẻ châm chọc, hai nữ thần xuất khẩu ngông cuồng này lại giúp ta một tay, vừa không tổn hại đến hình tượng đại công vô tư của ta, lại còn có thể giúp ta bảo đảm an nguy, như vậy cũng không quá tệ.
Năm năm sau, trong một tòa sơn trại ở hồng hoang đại địa, trại chủ Trương Bách Nhẫn ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, trong đầu thoáng qua từng ý niệm.
Ta là ai?
Ta tới từ đâu?
Muốn đi đâu?
Ta là Trương Bách Nhẫn nhưng Trương Bách Nhẫn là ai?
...
Thỉnh thoảng, tất cả sơn tặc trong trại lại nhìn về phía đỉnh núi, hơn một trăm năm rồi, trại chủ đã ngồi ở đó hơn một trăm năm, không hề có chút động tĩnh nào.
“Mẫu thân, tỷ tỷ đánh ta.”
“Mẫu thân, hoàng y muội muội trộm y phục của ta.”
Bảy nữ hài tử mặc đủ các loại y phục đang chạy ra từ trong sơn trại, không ngừng rượt đuổi và đùa giỡn, âm thanh vui cười liên tiếp vang lên.
Một nữ tử trung niên chậm rãi đi ra từ trong đại sảnh của sơn trại, không vui nói: “Đàng hoàng một chút cho ta, bình thường ta dạy các ngươi thế nào? Chẳng có chút dáng vẻ của thục nữ gì cả.”
Bảy nữ hài lập tức ngừng đùa giỡn liền đứng thành một hàng rồi cúi người thi lễ, sau đó thành thật nói: “Vâng!”
Nữ tử trung niên ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, trong ánh mắt mang theo vẻ sầu lo, một ngàn bảy trăm năm mươi kiếp rồi. Hạo Thiên, chừng nào thì ngươi mới có thể trở về!
Ầm! Một đạo lôi âm bỗng vang lên, thiên không u ám lại càng thêm âm u, trên thiên không mây đen cuồn cuộn.
Trương Bách Nhẫn đang ở trên đỉnh núi chơt mở mắt ra ngẩng đầu lên nhìn thiên không, ánh mắt mê mang càng ngày càng trong suốt, hắn chậm rãi đứng dậy từ đỉnh núi, khí thế cường đại và sự tự tin nở rộ khắp người. Dường như thân ảnh nhỏ bé đang đứng trên đỉnh núi đó còn đồ sộ hơn cả núi cao, cao lớn hơn cả bầu trời.
Toàn bộ mọi người trong sơn trại đều nhìn về phía đỉnh núi với một lòng sùng kính, bọn hắn không nhịn được mà quỳ xuống cúng bái.
Dương Hồi cũng ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, nụ cười vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt.
Bảy nữ hài đều đi tới đi bên cạnh Dương Hồi, ngẩng đầu nhìn thân ảnh càng lúc càng cao lớn trên đỉnh núi, rối rít reo hò:
"Mẫu thân, cuối cùng phụ thân cũng tỉnh rồi."
"Mẫu thân, phụ thân bị làm sao vậy? Ta cảm thấy hắn hơi bất thường."
"Trông phụ thân thật cao lớn!"
Dương Hồi tươi cười nói: "Phụ thân của các ngươi sắp trở về thật rồi."
"Đùng!" Lại thêm một tia sét rạch ngang bầu trời.
Đồng thời trong đầu Trương Bách Nhẫn trên đỉnh núi lóe lên một tia chớp, một thân ảnh mặc long bào xuất hiện. Hắn ngồi trên Cửu Thiên cao vời vợi, cúi đầu nhìn vạn cổ hồng hoang, dáng vẻ vô cùng uy nghiêm. Hắn bất giác thốt lên: "Ta là Thiên, Hạo Thiên!"
Ánh mắt hắn càng lúc càng sáng ngời, sau đó cười sang sảng: "Ta biết ta là ai rồi, cuối cùng ta cũng biết ta là ai. Ta là Thiên, ta chính là Thiên Đế."
Ầm! Trong cơ thể Trương Bách Nhẫn phát ra vô số tử quang. Grao... Gru... Chín đầu Thần Long bay từ trong cơ thể Hạo Thiên ra ngoài rồi bay quanh sơn trại. Đám thổ phỉ trong sơn trại cuống quít quỳ xuống đất nhìn đạo thân ảnh kia với ánh mắt súng kính.
Ầm ầm! Sơn trại rung chuyển bị hút lên trời. Một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên, từ nay về sau mọi người trong sơn trại sẽ bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn khác, ngay cả con hắc khuyển eo thon kia cũng không ngoại lệ.
Nữ tử hồng y tò mò hỏi: "Mẫu thân, chúng ta đi đâu vậy?"
Dương Hồi mỉm cười trả lời: "Tất nhiên là về nhà."
Bảy nữ hài cảm thấy nghi hoặc. Về nhà ư? Lẽ nào nơi đây không phải là nhà của các nàng?
Sau khi sơn trại phi thăng lên Thiên Đình, Trương Bách Nhẫn và Dương Hồi lập tức xuất hiện trong Lăng Tiêu Bảo Điện, sóng đôi ngồi trên long ỷ phượng ỷ.
Ầm! Lăng Tiêu Bảo Điện chấn động dữ dội, một giọng nói lớn vang vọng trong thiên địa: "Ta, Hạo Thiên Thượng Đế đã quy vị!"
Toàn bộ thần tiên trên Thiên Đình đều quay về phía Lăng Tiêu Bảo Điện, vừa chắp tay thi lễ bái thật sâu vừa kích động hô to: "Cung nghênh bệ hạ và nương nương trở về!"
Trong Lăng Tiêu Bảo Điện, một đám khánh vân khổng lồ hiện lên trên đỉnh đầu Hạo Thiên, trên khánh vân có ba bông hoa nở rộ. Trên bông sen bên trái là Hạo Thiên mặc hắc y, trên bông sen bên phải là Hạo Thiên mặc bạch y.
Hạo Thiên cất giọng lạnh lùng nghiêm nghị quát: "Chém ta!"