Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 374 - Chương 374: Thiên Điều Hóa Kim Ô Ra Tay

Chương 374: Thiên điều hóa Kim Ô ra tay

Thất thải thần quang hóa thành mười con Kim Ô bay lượn trên Thiên Đình, nhiệt độ ở Thiên Đình tăng cao một cách nhanh chóng.

Trong Dao Trì, Hạo Thiên bỗng đứng bật dậy, kinh hãi hét lên: "Thiên điều hóa Kim Ô! Dao Cơ bị phát hiện rồi." Hắn lập tức bay lên trời.

Đông đảo tiên thần trên Thiên Đình cùng ngẩng đầu nhìn lên phía trên, bàn tán sôi nổi trong bầu không khí nặng nề bàng hoàng.

Bạch Cẩm cũng đứng dậy ngẩng đầu nhìn bầu trời. Đây là chân tướng mười con Kim Ô khiến Dao Cơ phơi nắng đến chết ư? Thì ra là do Thiên điều biến thành.

Tại sao Thiên điều lại hóa thành Kim Ô? Chẳng lẽ là do Đại Nhật Kim Ô tượng trưng cho ánh sáng và phán quyết? Hay là vì chủ Thiên Đình tiền nhiệm là Kim Ô nên Thiên điều mới hóa thành Kim Ô?

Từng ý nghĩ nảy ra trong đầu Bạch Cẩm, hắn cũng lập tức bay lên trời. Tiểu sư thúc đối xử với hắn không tệ, hắn phải đi xem xem có thể giúp đỡ được gì hay không.

Thập Đại Kim Ô khổng lồ bay một vòng quanh Thiên Đình rồi lao thẳng xuống hạ giới.

Tại Canh Phong Giới trên Cửu Trọng Thiên, bỗng nhiên thân ảnh Hạo Thiên xuất hiện trước Thập Đại Kim Ô, thần kiếm trong tay hắn khẽ lướt qua. Ầm! Thập Đại Kim Ô lập tức tan thành mảnh vụn, không còn lại kẻ địch hợp nhất.

Từng đốm bạch hỏa sinh ra giữa không trung, Thập Đại Kim Ô thình lình lao từ trong bạch hỏa ra.

"Chiếp!"

"Chiếp!"

...

Thập Đại Kim Ô hót vang từng hồi, đồng thời tấn công Hạo Thiên Thượng Đế.

Trong bàn tay còn lại của Hạo Thiên xuất hiện Hạo Thiên Thần Kính, một đạo ánh sáng nóng hừng hực phát ra từ trong thần kính quét sạch Thập Đại Kim Ô. Ầm! Thập Đại Kim Ô lại tan biến một lần nữa.

Hạo Thiên Thượng Đế cản trên Cửu Thiên, vững vàng ngăn cản Thập Đại Kim Ô, chém giết Thập Đại Kim Ô hết lần này đến lần khác. Thập Đại Kim Ô cũng càng lúc càng mạnh, từ Kim Ô màu trắng dần dần chuyển sang màu vàng.

...

Trong Dương Gia Thôn dưới hạ giới, Tử Vân Lôi phá vỡ tấm chắn, sau đó dẫn thiên binh tấn công Dao Cơ. Mặc dù Quảng Thành Tử nói chỉ cần phá vỡ tấm chắn là được nhưng lúc này Tử Vân Lôi muốn làm nhiều hơn để Nguyên Thủy giáo chủ hài lòng hơn nữa.

Dao Cơ vừa mới dắt hài tử chạy ra khỏi nhà đã lập tức trông thấy Tử Vân Lôi dẫn thiên binh thần tướng xông tới, sắc mặt nàng lập tức tái mét.

Bách tính trong thôn đều nhao nhao quỳ xuống đất, hoảng hốt bái lạy:

"Thần tiên kìa!"

"Thần tiên phù hộ!"

...

Dương Thiên Hữu đang dắt hài tử cũng định quỳ lạy nhưng bị Dao Cơ kéo lại.

Tử Vân Lôi dẫn thiên binh bay tới cách Dao Cơ hơn trăm mét, sau đó hét to: "Dao Cơ Trưởng công chúa vi phạm Thiên quy, lén lút kết hôn với phàm nhân, phạm vào tội lớn tày trời. Ngươi còn không bó tay chịu trói?"

Dao Cơ bước lên trước một bước, vội vàng nói: "Ta có thể trở về Thiên Đình lĩnh tội, mong Thần Quân tha cho hài tử và phu quân của ta."

Giọng nói của Dương Thiên Hữu lộ vẻ khó tin: "Nương tử!"

Dương Giao, Dương Tiễn và Dương Thiền cũng sợ hãi, rối rít gọi: "Nương..."

"Nương ơi!"

"Mẫu thân!"

...

Tử Vân Lôi mừng thầm, không ngờ Dao Cơ công chúa lại bó tay chịu trói. Hắn nghiêm nghị cất lời: "Bọn hắn ắt có bệ hạ xử lý." Hắn chỉ tay, một chiếc dây thừng bay ra trói Dao Cơ lại trong nháy mắt.

Dương Thiên Hữu túm lấy Dao Cơ muốn cởi dây thừng nhưng không tài nào cởi được, hắn hoảng hốt gọi: "Nương tử!"

Ba hài tử cũng ôm chầm lấy Dao Cơ, vừa khóc vừa gọi: "Mẫu thân."

"Mau thả mẫu thân ra!"

...

Tử Vân Lôi vung tay lên, lạnh lùng ra lệnh: "Giết hết không chừa một ai!"

Tất cả thiên binh thiên tướng đồng thanh trả lời: "Rõ!"

Đồ đao vung về phía thôn dân đang quỳ dưới đất. Phập phập phập! Máu tươi chảy lênh láng khắp mặt đất, tiếng gào thét cầu xin liên tục vang lên. Thôn dân đang quỳ định đứng dậy chạy trốn nhưng vừa đứng lên đã bị chém giết trong vũng máu.

Dương Thiên Hữu bi phẫn hét lên: "Dừng tay!"

Ba hài tử hoảng sợ ôm Dao Cơ khóc nức nở.

Dao Cơ trợn trừng mắt, vẻ mặt tràn đầy vẻ khó tin. Nàng gắng sức giãy giụa, phẫn nộ gào thét: "Sao ngươi dám lạm sát người vô tội? Dừng tay, bọn hắn vô tội mà!" Nhưng nàng đã bị thần tỏa trói chặt, không thể nào giãy ra được.

Chẳng mấy chốc tiếng kêu gào thảm thiết đã biến mất, Tử Vân Lôi trên trời vươn tay chộp một phát, bỗng nhiên Dương Thiên Hữu bay ra và rơi vào trong bàn tay khổng lồ.

Sắc mặt Dương Thiên Hữu đỏ gay, hắn vừa giơ tay cạy tay của Tử Vân Lôi ra vừa kêu lên đầy đau đớn: "Thả ra! Ngươi thả ra cho ta!"

Tử Vân Lôi bày ra vẻ mặt vô cảm, một đạo lôi quang phát ra từ trong tay hắn. Đùng! Dương Thiên Hữu hóa thành tro bụi, hồn bay phách tán.

Ba hài tử gào khóc hu hu, Dao Cơ cũng lập tức ngây ra, lẩm bẩm nói: "Thiên Hữu chết rồi, chết hết rồi!"

Khí tức cường đại trong cơ thể nàng bùng phát, tỏa ra khắp huyền không. Phựt! Dây thừng trên người nàng đứt lìa, nàng gào lên đầy bi phẫn: "Thiên Hữu!" Đột nhiên nàng lao tới đánh Tử Vân Lôi.

Đồng tử của Tử Vân Lôi co rụt lại, trong lòng thầm than không ổn. Bỗng nhiên hắn đẩy tay trái tạo ra sấm sét dữ dội xen lẫn một đạo thanh quang không gây chú ý. Đùng! Sấm sét và Dao Cơ Trưởng công chúa va vào nhau, tức thì lôi quang bắn tung tóe, công kích xung quanh như thiên phạt. Nhà cửa, cây cối, đất đai ầm ầm xốc tung.

Bình Luận (0)
Comment