Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 382 - Chương 382: Bạch Cẩm Thu Nhận Dương Giao

Chương 382: Bạch Cẩm thu nhận Dương Giao

Trên một tảng đá ngầm ven biển, khóe miệng Bạch Cẩm giật liên hồi. Màn biểu diễn này hơi lố rồi đấy! Đường đường là thiên binh đạt thành Tiên đạo mà lại bị một hài tử chưa tu luyện xoay như chong chóng.

Bỗng nhiên có một tia sáng từ trên trời rơi xuống làm dấy lên một làn sóng trên bờ cát. Dương Giao lập tức bị hất bay, đập xuống ngoài trăm mét, không ngừng lăn tròn.

"Khụ khụ!" Dương Giao đứng dậy trên bờ cát, ngẩng đầu nhìn vị thần tướng oai phong bước ra từ trong cát bụi. Hắn hận lắm, nghiến răng nghiến lợi gằn lên: "Thiên Bồng Nguyên Soái!"

Thiên Bồng Nguyên Soái quát: "Tội nhân Dương Giao, ngươi không thể trốn được nữa đâu, còn không bó tay chịu trói?"

Dương Giao bật dậy, cắn răng chạy ra xa.

Trong tay Thiên Bồng Nguyên Soái ngưng tụ một cây Cửu Xỉ Đinh Ba. Hắn vung tay lên, chín tia sáng theo đó phóng tới Dương Dao, tia sáng đi tới đâu cát bụi bay mịt mù đến đó, tạo thành chín cái rãnh khổng lồ.

Dương Giao quay đầu nhìn lại, tức thì đồng tử co rụt. Mình không trốn được nữa! Ánh mắt hắn tràn đầy cảm xúc không cam lòng. Phụ thân, mẫu thân, muội muội, ta không thể giúp các ngươi báo thù. Hắn nhắm mắt lại đón tử vong tới.

Một tiếng 'rầm' vang lên, trước người Dương Giao xuất hiện một tấm chắn mày xanh, chín tia sáng đánh lên tấm chắn, tiếp đó tan biến trong im lặng.

Một giọng nói vang vọng trong thiên địa: "Cần gì phải hạ sát thủ với một hài tử?"

Cửu Xỉ Đinh Ba trong tay Thiên Bồng Nguyên Soái xoay tròn, hắn vác nó sau lưng rồi nghiêm nghị nói: "Ta là Thiên Bồng Nguyên Soái của Thiên Đình, vâng lệnh bệ hạ chấp hành Thiên quy. Ngươi là ai mà dám ngăn cản Thiên Đình ta làm việc?"

Dương Giao mở to mắt, há hốc miệng thở dốc, ánh mắt ẩn giấu vẻ mừng rỡ. Mình được cứu hả? Hắn nghiêng đầu nhìn ngó xung quanh. Là ai cứu mình?

Thoáng cái thời không xoay chuyển, mọi người lập tức chuyển dời từ bờ cát lên mặt biển. Một người trẻ tuổi mặc bạch y đang nồi xếp bằng trên một tảng đá ngầm, phía trước nướng một con sò biển bự, hương thơm nức mũi.

Thiên Bồng Nguyên Soái không giấu được ánh mắt kinh ngạc, vội vàng quỳ một chân trên mặt biển rồi ôm quyền hô: "Thiên Bồng bái kiến Thiên Hoàng chi sư, Kim Tiền Thần Chủ!"

Các thiên binh còn lại cũng vội vàng quỳ trên mặt biển và hô: "Bái kiến Thiên Hoàng chi sư, Kim Tiền Thần Chủ!"

Bạch Cẩm lúng túng nở nụ cười, sư thúc viết cái kịch bản ngượng ghê!

Dương Giao nhìn Bạch Cẩm với dáng vẻ chấn động. Thiên Bồng Nguyên Soái mà lại quỳ lạy thần phục ư? Hắn là thần thánh phương nào? Ánh mắt Dương Giao dần trở nên nóng bỏng.

Bạch Cẩm bình thản cất lời: "Ta bảo này, không được động võ ở bất kỳ nơi nào trên Đông Hải."

Thiên Bồng chần chừ chốc lát rồi nói: "Tiểu thần nhận lệnh của bệ hạ truy bắt tội nhân, mong Thần Chủ tạo điều kiện."

"Hừ!" Bạch Cẩm lạnh lùng hừ mũi, thiên địa bỗng ảm đạm trong chớp mắt. Ầm ầm! Hàng vạn đạo sấm sét rạch ngang bầu trời như cơn giận của trời xanh, âm thanh vừa vang dội vừa uy nghiêm văng vẳng khắp thiên địa: "Về báo với Trương Bách Nhẫn là ta bảo vệ người này rồi, nếu hắn bất mãn thì tự đến Đông Hải tìm ta."

Thiên Bồng Nguyên Soái vô cùng kinh hoảng: "Vâng! Vâng!" Hắn vội vàng đứng dậy dẫn thiên binh hốt hoảng chạy đi.

Bạch Cẩm đã bớt giận, sấm sét cũng biến mất, gió mây bình thường trở lại, thiên địa hài hòa tươi đẹp.

Ánh mắt Dương Giao nóng bỏng, hắn vội vã quỳ lạy trên bãi biển, vừa dập đầu vừa hô: "Bái kiến đại tiên, cầu xin đại tiên thu nhận ta làm đồ đệ."

Bạch Cẩm vẫn tự tay nướng sò biển như thể không nhìn thấy hắn, chốc chốc lại rắc gia vị nước sốt của mình vào trong sò biển làm phát ra tiếng 'xèo xèo'.

Dương Giao ngoan ngoãn quỳ gối, nhìn vị đại tiên trước mặt bằng ánh mắt mong chờ. Đại tiên mới lộ diện thôi đã dọa Thiên Bồng Nguyên Soái sợ chết khiếp, còn dám gọi thẳng danh hiệu của tên Thiên Đế bạo quân kia, không hề sợ Thiên Đình, đây mới là vị sư phụ lý tưởng trong lòng mình, nhất định là hắn có thể chỉ dạy mình trở nên mạnh mẽ.

Sau một lúc lâu mặt ngoài sò biển đã được nướng vàng, sợi miến màu trắng trong suốt phủ lên phần thịt bên trong, hương thơm tỏa ra xung quanh.

Đột nhiên Bạch Cẩm cất tiếng hỏi: "Tại sao ngươi lại muốn bái ta làm sư phụ?"

Dương Giao vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy kiên định: "Ta muốn trở nên mạnh mẽ, ta muốn báo thù!"

Bạch Cẩm câm nín luôn, tiểu sư thúc ác ghê, đường đường là Hoàng tộc trên Thiên Đình mà lại bị dồn đến bước đường này.

Hiện tại Bạch Cẩm không muốn xảy ra rắc rối thêm nữa bèn nói thẳng: "Ngươi đã có thể chạy tới Đông Hải xem như chúng ta có duyên. Thôi được, hôm nay ta thu nhận đứa đồ đệ là ngươi."

Dương Giao kích động dập đầu bái lạy: "Tạ ơn sư phụ! Bái tạ sư phụ!"

Bạch Cẩm cất con sò biển vừa nướng xong rồi đứng dậy nói: "Ngươi đứng lên đi! Đi theo ta!"

"Vâng!" Dương Giao cuống quít đứng dậy, cung kính đi phía sau Bạch Cẩm.

Một đám mây mọc ra chở hai người bay về phía hồng hoang đại lục.

Bạch Cẩm dẫn theo đệ tử bay qua hơn nửa hồng hoang, cuối cùng đáp xuống đỉnh Côn Luân Sơn.

Dương Giao căng thẳng nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, đây là đạo tràng nơi người tu luyện sao?"

"Không phải, nơi này là đạo tràng của sư bá của ta. Ngươi đi theo ta, lát nữa nhớ phải gọi sư gia nhé!"

Dương Giao gật đầu lia lịa: "Vâng!"

Bình Luận (0)
Comment